Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Phiên ngoại -- Trung thu kỷ sự thượng

[Thượng]

     Từ lúc Sở Lân rời nhà tới nay, đã là chuyện của hơn một năm trước. Quân Thư Ảnh càng ngày càng nhớ mong tiểu bảo bảo sớm hiểu chuyện này. Mỗi khi thấy đứa con lớn Tiểu Thạch Đầu dáng dấp nhỏ bé vô ưu vô lự, thì lại càng thêm thương Lân nhi tuổi còn nhỏ đã phải rời xa người nhà như vậy, ngày ngày luyện võ, cũng không biết đã phải trải qua cuộc sống kham khổ thế nào.
Hôn nay thấy ngày hội Trung thu sắp tới, Quân Thư Ảnh trong lòng lại càng thêm sầu não. Rõ ràng đây là lúc gia đình được đoàn viên, nhưng lại thiếu mất cục cưng mà hắn luôn yêu thương.
     Quân Thư Ảnh mỗi ngày lại than thở nhiều hơn, Sở Phi Dương vài lần dò hỏi cũng không ra duyên cớ, cũng chỉ có thể để mặc hắn. Ngày tết gần đến, hắn mỗi ngày đều lên trên núi, chuẩn bị đồ lễ tết, bận đến ‘bất diệc nhạc hồ’( bận kinh khủng).

Quân Thư Ảnh ngày càng thêm sầu muộn. Ngay lúc đầu Sở Phi Dương hỏi hắn tại sao luôn rầu rĩ, hắn cũng không nói rõ là đang tưởng nhớ tiểu nhi tử. Thế nhưng chứng kiến Sở Phi Dương cư nhiên một chút cũng không nhớ tới nhi tử đang bôn ba bên ngoài chịu khổ, ngược lại cả ngày vui vui vẻ vẻ giúp đỡ Thanh phong kiếm phái chuẩn bị ăn tết, trong lòng hắn càng thêm áy náy có lỗi.Quân Thư Ảnh sau đó cũng cố ý không nhắc tới, hắn muốn xem xem vào lúc cả nhà đoàn viên trong ngày tết, thì Sở Phi Dương mới có thể nhớ tới tiểu nhi tử không có nhà hay không.
     Kết quả chính là, hoàn toàn không có.
     Sở Phi Dương mỗi ngày từ sáng sớm đều chạy tới Thanh Phong kiếm phái, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng, luôn vội vàng cho đến lúc trăng lên cao mới trở về, rửa mặt xong là leo thẳng lên giường, hôn nhẹ Quân Thư Ảnh, dựa sát vào ngủ đến chẳng biết chuyện gì. Quân Thư Ảnh mỗi khi nhìn bộ mặt hắn khôi ngô tuấn tú lúc say ngủ, thì càng oán hận đến mức muốn cắn một miếng.
     Thẳng đến trước Trung thu một ngày, Quân Thư Ảnh cuối cùng đã đến mức cực điểm, không thể khắc chế nổi nữa liền phát tác đi ra.
     Sáng sớm, Sở Phi Dương sau khi ăn điểm tâm xong lại chuẩn bị xuất phát. Quân Thư Ảnh ngồi ở trước sảnh, lạnh lùng nhìn hắn bận bận rộn rộn, một lát liền lên tiếng hỏi: "Ngươi làm gì vậy."
     "Lên trên núi a. Vào lễ Trung thu sư phụ ta muốn triệu tập các đệ tử tham dự đại hội luận võ, sau khi kết thúc thì những đệ tử ở gần đây có khả năng sẽ hồi gia ăn tết, nhưng lễ vật chuẩn bị cho gia đình họ còn chưa chuẩn bị xong xuôi. Ngày hôm nay ta muốn đi xem xét một chút.
     "Việc riêng của Thanh Phong kiếm phái. liên quan gì đến ngươi. Điều không phải là chuyện của Tín Vân Thâm sao, nếu không còn có Cao Phóng giúp hắn, đâu có chỗ cho ngươi quản nhiều chuyện dư thừa như vậy." Quân Thư Ảnh lành lạnh nói.
Sở Phi Dương vừa ở một bên buộc bao tay, vừa cười nói: “ Ta tuy rằng đã xuống núi, nhưng tốt xấu gì ta vẫn là đại sư huynh. Vân Thâm kinh nghiệm còn ít, Cao Phóng tuy là người có năng lực, nhưng hiện giờ địa vị của hắn có chút e ngại, rất đụng chạm đến các vị sư thúc, hắn cũng không có nghĩa vụ phải quản, nên ta ít nhiều cũng phải giúp một chút.”
          Quân Thư Ảnh lầm bầm vài tiếng, cũng không thèm mở miệng. Sở Phi Dương cũng đã chuẩn bị xong xuôi liền cầm kiến, cười nói: “ Ta đi đây.”
“ Đứng lại” Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng.
     Sở Phi Dương nhìn hắn: "Làm sao vậy, còn có chuyện gì."
     Quân Thư Ảnh có chút buồn bực: "Ngươi không được phép đi."
     Sở Phi Dương nhíu mày, buông kiếm đi tới bên người Quân Thư Ảnh ôm lấy vai hắn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
     "Chẳng sao hết. Nói chung, ngươi ngày hôm nay không được phép lên núi." Quân Thư Ảnh mím môi cố chấp nói.
     Sở Phi Dương kéo ghế ngồi xuống bên người Quân Thư Ảnh: "Được rồi được rồi, ta không lên núi. Nhưng ngươi dù sao cũng phải cho ta một lý do chứ. Ngươi mấy ngày nay vẫn luôn không vui, hỏi ngươi ngươi cũng không chịu nói……….”
     "Ta không có không vui." Quân Thư Ảnh trách móc, hắn nhìn Sở Phi Dương bộ mặt bình tĩnh, trong lòng càng rối rắm không yên.
Ngươi cũng chỉ nhớ tới Thanh Phong kiếm phái của ngươi thôi, một chút cũng không nhớ đên Lân nhi của chúng ta. Những lời này, mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy, Quân Thư Ảnh vẫn không thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng không phải laoij người tuỳ tiện oán hận, thấ nhưng lúc này đây hắn thực sự cho rằng Sở Phi Dương có phần quá…………..
     Sở Phi Dương hít một hơi, giơ tay xoa xoa mi gian của hắn: "Còn nói không có không vui, mặt mày nhăn nhó như vậy. Ta là gì của ngươi, còn có việc gì phải giấu diếm ta sao."
Không phải ta dấu diếm, rõ ràng là chính ngươi hoàn toàn không nghĩ tới. Quân Thư Ảnh càng nghĩ càng không cam lòng, ngiêng người tránh đi bàn tay Sở Phi Dương đang giúp hắn chải tóc, không kiên nhân nói: "Nói chung ngươi ngày hôm nay không được đi, mấy ngày nay ngươi đều lên núi cũng đủ rồi, hôm nay ngươi ở nhà trông Tiểu Thạch Đầu cho ta.”
     Tiểu Thạch Đầu đang ở một bwn chơi đùa nghe thấy Quân Thư Ảnh kêu tên của hắn, đã chạy tới chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: "Cha làm gì cơ?"
     "Cha ngươi cùng chơi với ngươi." Quân Thư Ảnh sắc mặt bất thiện mà nói ra.
     Tiểu Thạch Đầu nhìn Quân Thư Ảnh rồi lại nhìn Sở Phi Dương, ngay tức khắc nhào vào trong lòng Sở Phi Dương, mềm mại kêu lên : “ Cha chơi với con…. Cha chơi với con cả ngày a.”
     Sở Phi Dương sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Thạch Đầu, ngẹ giọng dỗ dành: “ Tiểu Tạch Đầu ngoan, ra kia chơi một mình đi, cha có chuyện muốn nói với phụ thân của ngươi.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn khuôn mặt Quân Thư Ảnh một chút, nhanh chóng chạy đi. Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh, thở dài nói: “ Thư Ảnh, có phải ngươi giận ta mấy ngày nay lạnh nhạt ngươi hay không.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy sắc mặt tối xầm, lời này nói cho cùng giống như mình là oán phụ phải đợi hắn quan tâm săn sóc, trong lòng cực kỳ hờn giận, liền dứt khoát nói cho rõ ràng: “ Đừng tự cho là đúng, ngươi lạnh nhạt hay không lạnh nhạt ta còn không buồn để tâm. Sowe Phi Dương, Lễ Trung Thu là ngày toàn gia đoàn tụ, ngươi lại chỉ nhớ đến Thanh Phong kiếm phái của ngươi, ngươi có hay không nghĩ tới Lân nhi một mình cô đơn ở bên ngoài chịu đựng khổ cực.”
     Sở Phi Dương trố mắt một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Nguyên lai ngươi đang nhớ tới lân nhi, người sớm nói rõ ra thì tốt rồi, lại cứ tự mình dằn vặt làm gì.”
Quân Thư Ảnh ngiến răng oán hận nói: “ Rõ ràng là ngươi không nghĩ tới. Ngày cả nhà đoàn tụ như vậy mà ngươi không nghĩ đến Lân nhi, còn phải để ta nhắc nhở, ngươi làm cha như vậy là sao.”
Sở Phi Dương đứng dậy cầm kiếm, vỗ vỗ Quân Thư Ảnh lại nói: “ Được rồi, người nói rất đúng. Nhưng Thư Ảnh, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, Lân nhi đang ở chỗ sư phụ ta, người thương nó như vậy lại còn có Tiểu Tùng chăm sóc hắn, làm sao phải chịu khổ cực được. Ngươi để bụng nhiều quá, ngày mai vui vẻ mà hưởng lễ.” Nói xong người cũng ra đến cửa.
     Quân Thư Ảnh nhìn bóng lưng hắn xa dần, hung hăng đạp xuống mặt bàn, trong ánh mắt có chút ẩm đạm hiện lên.
Lân nhi dù ở nơi khác có tốt mấy đi nữa, thì cũng không thể giống như ở nhà. Sở Phi Dương luôn yêu thương hawsnngay cả một ánh mắt của hắn cũng hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, lúc này sao ngay cả một chút tâm tình này cũng nhìn không rõ……..hơn nữa còn vôi vã đi, ngay cả mấy câu hỏi han tốt đẹp cũng không có……..
     Sở Phi Dương vừa ra khỏi đại môn, còn chưa đi được vài bước, đột nhiên vai bị người giữ lại, một thanh âm mang theo chút tức giận tại sau tai hắn cười nói: “ Sở huynh a Sở huynh, ngươi thực sự là càng ngày càng tệ, ngươi không thấy Tiểu Quân nhà ta khổ sở buồn bực mấy ngày nay sao, ngươi cư nhiên còn muốn khi dễ hắn. Bộ đang hỏ bé cùng vẻ mặt uỷ khuất kia, trong lòng còn không biết buồn thương đến mức nào đâu, ta nhìn mà còn thấy đau lòng a.”
     Sở Phi Dương nhếch thần cười nói: "Thanh Lang, ngươi lại tới nhà ta rình coi sao? Lần này nhà chúng ta cũng không có thứ gì tốt cho ngươi trộm.”
     Thanh Lang một tay khoác vai Sở Phi Dương, một tay chỉ voà hắn nói: “ Là bằng hữu đừng nói như vậy chứ. Bản giáo chủ lần này là vì Lễ Trung Thu mà đặc biệt tới Sum họp cùng các vị, nói chuyện tình cảm chút.”
     "Là bằng hữu thì đem mấy thứ bảo bối của ta trả lại đây.” Sở Phi Dương nhàn nhàn nói.
     Thanh Lang vẻ mặt suy sụp: "Hoàn không được a. Đều bị Tiểu Yến Kỳ làm ta thua hết, tức chết ta! Ta sao lại thu về một bại gia tử như vậy."
     "Ngươi thôi đi, đưng cùng ta khóc than." Sở Phi Dương nhíu mày, "Thanh đại giáo chủ còn có gì không trả nôi? ! Ta nói cho ngươi, ngươi dù có phải bán mình thì cũng phải đem thứ đó lấy về cho ta.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Sở Phi Dương cũng không hỏi đến Thanh Lang tới trung nguyên để làm gì, dù sao chỉ cần hắn không làm xằng làm bậy, thì cũng chả sao. Thanh Lang cái tên này cũng là một hảo bằng hữu.
     Hai người vừa đi tới chân núi thì, liền thấy một đội nhân mã đứng đó, mấy người xa phu đang dỡ đồ từ trên xe xuống, bận rộn đến khí thế ngất trời.
Thanh Lang liếc mắt nhìn, đầu tiên là khéo miệng cứng đờ, trong lòng có chút dự cảm bất hảo, chỉ đến lúc thấy rõ là đoàn xe của mình, ngón tay mới chỉ thẳng run run nói: “ Các ngươi này ngu xuẩn, ngu xuẩn! Ta không phải nói những thức bảo bối này không được phép tiếp xúc với nắng với gió hay sao? Rơi xuống đất thì nhất định thành đồ bỏ! Tên hỗn đản nào cho phép các ngươi dỡ chỗ hàng này, ai cho các ngươi lá gan?!
     Mấy người xa phu trong tay vẫn còn cầm đồ vật này nọ, hai mặt nhìn nhau. Trong đó một người giơ tay chỉ: “ Là… là một người.” Là người nào, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Thanh lang thuận theo hướng nhìn của hắn, liền thấy một người đang trượt xuống dốc lẩn trốn sau thân cây, thế nhưng hơn phân nửa thân thể đều lộ ra ngoài, y phục hằng hà tơ lụa nhẹ nhàng phất phới, Thanh Lang thấy mí mặt giật giật.
     Tên xa phu còn tiếp tục nói: “ Yến tiểu chủ tử ở thị trấn dưới núi có mua một ít hàng hoá, nói là muốn mượn xe. Nhưng chúng ta không còn xe trống, nên người bức chúng ta dỡ hàng…..” Xa phu dùng từ ‘ bức’ này rất có ý tứ sâu xa, phối hợp cùng động tác bất đắc dĩ và biểu tình thấp kém, đúng là hiệu quả mười phần.

     Thanh Lang hít sâu một hơi, lại hít một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời huýt dài nói: "Yến Kỳ!!!"
     "A ——" người đang trốn sau thân cây sợ đến nỗi la to lên một tiếng, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

     Thanh Lang quay đầu nhìn sang Sở Phi Dương đang ở một bên xem nào nhiệt, miễn cưỡng ra vẻ tươi cười: "Khiến Sở huynh chê cười rồi. Ta hiện tại có việc trong người, không thể bồi Sở huynh lên núi. Sở huynh tuỳ tiện, ta đi trước một bước." Nói xong liền thi triển khinh công lao đi như gió, Sở Phi Dương thậm chí còn nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét