Chương 9
Địa
điểm thích hợp nhất cho yêu đương vụng trộm chính là ở hoa viên, trong phim đều
là như thế.
Địa
điểm rình trộm tốt nhất cũng là ở hoa viên, đây là Tiêu Thế tự mình tổng kết.
Khăn
trải bàn trắng tinh, đồ ăn xếp tinh tế, giữa hai người có một bình pha lê màu
xanh cắm hoa hồng……
“Trong
phim lưu manh cũng nói thế!” – Hãn Kiện khinh thường bĩu môi, sau đó cười gian
chống nạnh – “Câu sau sẽ là, ngài kêu đi, gào đi, ngài có kêu rách họng thì
cũng sẽ không có ai đến cứu mạng ngài ~~”
Tiêu
Thế ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người kia, vung tay lên, ra lệnh nói:
“Đi, về phòng bếp!”
“Uông!”
Hãn
Kiện như chó săn chạy về phòng bếp.
“Cậu
không cần phải câu nệ như vậy.”
Tô
Mạch Ngôn không mở miệng, cúi đầu ăn gì đó, từ góc độ nhìn của y thì chỉ thấy
phần gáy hắn mà thôi.
Tiêu
Thế cười lạnh.
An
sắc lang là, anh thật sự là không thể hiểu được Tô Mạch Ngôn đâu.
Quy
tắc con rể điều thứ nhất: Không được nói chuyện với nhạc phụ nhằm mục đích bất
chính. Anh sẽ bị khuôn mặt lạnh lẽo đóng đá luôn, hoặc là bị ánh mắt sắc bén
kia đóng đinh, hoặc là…… tóm lại, kiểu gì anh-cũng-chết!
Khẩu kiệt khẩu kiệt khẩu kiệt…… (Không biết nghĩa là gì, nguyên văn là thế
này口桀口桀口桀)
Đồng
chí con rể nào đó ở bên cạnh nhe răng cười, một bên não đang rà soát lại tư liệu
của nhạc phụ đại nhân.
Tô
Mạch Ngôn, nam, 41 tuổi.
Sở
thích không rõ, nhân sinh không biết, tiêu chuẩn kén vợ không biết, tính hướng……
bỏ qua.
Kĩ
năng đặc thù là khuôn mặt lạnh lùng cộng với ánh mắt sắc bén, giết người trong
vòng năm giây, nói tóm lại là BOSS nhạc phụ cực kỳ khó tiêu diệt.
Thuộc
tính băng sơn.
Nhiều
hơn là hoàn toàn sai lầm -_-|||
Đồng
chí con rể nào đó đang lâm vào kiềm chế hiểu lầm với nhạc phụ đại nhân, bất
thình lình nghe thấy An sắc lang vừa cười vừa nói một câu – “Tôi thích anh.”
Thiếu
chút nữa thì Tiêu Thế đập đầu vào khung cửa, vội vàng nhìn vào gáy của nhạc phụ
đại nhân, không ngừng hi vọng đại BOSS thi triển huyết vũ tinh phong tiêu diệt
tên kia trong tích tắc.
Nhưng
mà Tiêu Thế thất vọng rồi.
Đó
là một cái gáy vô cùng bình tĩnh. -_-|||
Nghe
nói nam nhân bình thường khi bị người đồng tính tỏ tình, thường sẽ cảm thấy buồn
nôn, ngoài ra không có cảm giác gì khác.
Nhìn
An Duệ một tay đè lên tay Tô Mạch Ngôn, đôi mắt sắc lang híp lại đánh giá bộ
dáng người đối diện, Tiêu Thế cảm giác dạ dày sôi lên ùng ục, một cỗ vị chua
tràn lên đến cổ họng.
Trái
tim cũng đập lên hồi – dọa.
Nếu
để cho Tô Na biết mình chuyển đến mới có vài ngày, nhạc phụ đã bị cầm thú dụ dỗ,
sẽ không ly hôn mới là lạ!
Bảo
vệ trinh tiết của nhạc phụ đại nhân, là nhiệm vụ thứ nhất của con rể!
“Điều
kiện của tôi cũng được, tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem.”
Khóe
miệng Tiêu Thể run rẩy, cái lời không biết xấu hổ thế này nhân tài cũng có thể
nói ra sao?
Đúng
lúc Hãn Kiện chó săn cầm dao bếp lóe sáng chạy đến, Tiêu Thế sờ sờ đầu gã, chỉ
hướng sắc lang không biết xấu hổ kia, nhe răng cười nói: “Tiện Tiện, dùng răng
nanh sắc bén của mày thiến tên sắc lang kia!”
Hãn
chó săn mặc kệ, để dao xuống trước mặt y, cả giận nói: “Mày mới là Tiện Tiện!”
Dao
rơi xuống đất, âm thanh suýt nữa thì làm kinh động hai người đang ăn cơm, Tiêu
Thế vội vàng nhặt hung khí lên, kéo Hãn Kiện trốn đi, sau đó rút điện thoại ra,
gọi cho Tô Na.
Không
ngoài dự đoán, di động không có tín hiệu.
Y
vội vàng tìm số của khách sạn lần trước gọi qua, lần này mới đổ chuông được hai
ba hồi đã có người nhận.
Thanh
âm buổi tối của vợ có vẻ mơ màng: “A lô?”
“Na
Na, là anh.” – Tiêu Thế khẩn trương như bị lửa đốt, hỏi – “Anh hỏi em một chuyện.”
Tô
Na ở đầu bên kia im lặng ba giâu, mới thở dài vô lực: “Chồng à…. Anh có biết là
em cả ngày mệt mỏi rồi không……”
Tiêu
Thế vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn sang bên kia, chỉ thấy An Duệ dùng ngón tay
thon dài đẩy một hộp gì đó về phía Tô Mạch Ngôn.
Y
nhăn mày, chả lẽ quay phim khiêu dâm của nhạc phụ đại nhân rồi tống tình?!
Tiêu
Thế nghiêm túc hỏi vợ: “Anh hỏi em, cha em với mẹ em không phải là miễn cưỡng kết
hôn đấy chứ?”
“…….”
Tô
Na trầm mặc ba giây: “Chẳng lẽ mẹ em cưỡng gian cha em để sinh ra em sao?”
Khụ,
cũng đúng.
Tiêu
Thế sờ sờ mũi, rốt cục có thể xác định được – Nhạc phụ đại nhân tính hướng hoàn
toàn bình thường.
Như
vậy chỉ còn lại tên An Duệ bụng dạ khó lường kia.
Con
rể Tiêu gia thuần khiết hoàn toàn quên mất, trên thế giới, ngoài bỏ đồng tính
luyến ái, còn có một thứ tên là Bi - _-|||
Tô
Na ở đầu bên kia oán giận: “Chồng, rốt cuộc là anh có chuyện gì? Khó có một lần
gọi điện mà chả thèm quan tâm gì đến em!”
“Không
phải sáng nay mới gọi điện sao?” – Tiêu Thế nhẹ nhàng an ủi, giọng nói ôn nhu đến
mức chảy ra nước – “Bên này anh còn có việc quan trọng, sau này giải thích cho
em được không?”
“Vâng…..
Được rồi.” – Tô Na ngáp một cái thật to, không quên cảnh cáo nói – “Không được
phép làm loạn, nghe chưa!”
Rụp,
cúp điện thoại.
Tiêu
Thế cầm điện thoại tút tút liên hồi, cười khổ lắc đầu, trong mắt không dấu được
tia sủng nịnh.
Nha
đầu kia chắc là đã mệt muốn chết rồi.
Hãn
Kiện bên cạnh lắc đầu, gác cằm lên vai Tiêu Thế: “Vợ chồng son nhà mày chả có
chút ăn ý nào vậy.”
“Có
ăn ý tình thú hay không, mày cần biết để làm gì?” – Tiêu Thế không kiên nhẫn đẩy
gã ra, đổi một vị trí có thể nhìn thấy Tô Mạch Ngông, tiếp tục rình coi động
thái của hai người.
Nói
qua nói lại vài lời, An Duệ lại đẩy hai quyển sách đến trước mặt Tô Mạch Ngôn.
Nhạc
phụ đại nhân nhìn sách, hơi hơi nhíu mày, nhưng không đẩy lại, mặt không đổi sắc
nhận lấy.
Tiêu
Thế cau mày nhìn, thì thào lẩm bẩm: “Rốt cuộc là tên kia đưa cái gì thế không
biết?”
Một
mình đứng dòm nửa ngày mà chả tiến triển được tí nào, ai đó tức đến mức tóm lấy
Hãn Kiện mà lắc: “Đem ống nhòm của mày đến cho tao!”
Đột
nhiên không biết Hãn Kiện định làm gì, không tự nhiên hừ một tiếng: “Tao không
có!”
Tiêu
Thế ngạc nhiên nhìn gã: “Mày độc thân lâu quá đến mức mất cân bằng nội tiết rồi?”
“…………”
Hãn
Kiện âm trầm nhìn y, một lúc sau, bật dậy, thanh âm gian xảo nâng lên đến quãng
tám: “Gia sẽ tìm người đến thao mày cả đêm, chờ mà xem!”
Toàn
bộ mọi người trong nhà ăn dừng động tác, chăm chú nhìn về phía hai người.
Tiêu
Thế nhìn theo bóng dáng hung hăng tiêu sái rời đi của Hãn Kiện, hắc tuyến sờ
mũi: “Có bản lĩnh thì tìm người cam tâm tình nguyện để mày thao cả đời đi……. Đó
mới thực sự là có bản lĩnh.”
Sau
khi chính mình nghiêm túc theo dõi, thấy An Duệ không có khả năng sẽ làm gì đó,
Tiêu Thế mới tạm thời yên tâm về phòng bếp.
Tiểu
tử xã hội đen kia vẫn nghiêm túc chế biến thức ăn.
Đem
sườn thăn đảo cho thấm bột, mùi hương nồng đậm, bỏ vào chảo nóng, đến khi chuyển
sang màu vàng óng thì cho thêm một chút nước, rải lên trên một lớp bột…..
Tiêu
Thế sờ sờ cằm, mắt mang ý cười: “Giờ thêm cà rốt và rau mùi nữa thì hương vị sẽ
rất tuyêt.”
“Nhiều
chuyện.” – Thiếu niên thản nhiên liếc mắt nhìn y, trực tiếp đổ thịt ra đĩa, bắt
tay vào làm món ăn mới.
Tiêu
Thế cười khổ lắc đầu, đúng là thiếu niên đang thời kì phản nghịch…..
“Vì
sao không nói cho ông chủ chuyện hôm nay?” – Thiếu niên vừa bận rộn làm đột
nhiên hỏi – “Không sợ tôi tay chân không sạch sẽ sao?”
Tiêu
Thế mỉm cười: “Tôi xem cậu không phải là người như thế.”
Thiếu
niên hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen dò xét y.
Tiêu
Thế thản nhiên tiếp lời: “Nói cho cùng, đây cũng không phải là nhà hàng của
tôi.”
“…..”
Nói
đến đây, khung cảnh xung quanh thêm một người lãnh mạc, lại còn muốn dùng nụ cười
mỉm ôn hòa để che dấu.
Thiếu
niên hừ lạnh một tiếng, nhìn người này dương dương tự đắc thì rất khó chịu,
mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa: “Trương tỷ vừa mới nói, người
đàn ông vừa nãy anh chú ý vào toilet rồi.”
Tiêu
Thế liếc mắt nhìn cậu ta: “Vào toilet thì có gì kì quái?”
Thiếu
niên đặt một bông hoa vừa tỉa xong lên đĩa cá bột hun khói, thản nhiên nói: “Bạn
ổng cũng vào theo.”
“………”
Im
lặng, gân xanh, bùng nổ.
Tiêu
Thế bừng bừng lửa giận xông ra ngoài, An Duệ, tên súc sinh cầm thú kia, chờ chết
đi!
Nhà
vệ sinh ở quán bar cũng giống như nhà vệ sinh trong phòng bếp.
Có
mấy người khách đang đi tiểu, các gian nhà xí đều đóng chặt. Tiêu Thế vừa rảo
bước đến, liền nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc bên trong truyền ra không chút
che giấu.
Mấy
người kia thấy Tiêu Thế sắc mặt âm lãnh tiến vào, lập tức bắn đến một cái nhìn
– lại đến bắt gian.
Sau
đó là âm thanh rên rỉ gợi tình, nhỏ, không rõ.
Nghĩ
có thể đó là thanh âm nhạc phụ kêu cứu,
lòng Tiêu Thế nóng như lửa đốt, đồng thời cảm giác dịch dạ dày cũng đã lên đến
cổ họng, vội vàng nhăn mặt, y cứng ngắc đi đến cái gian phòng kia, gõ cửa.
Cốc
cốc!
Bên
trong im lặng một chút, lại vang lên tiếng quần áo chạm nhau, cùng với tiếng
hôn môi.
Tiêu
Thế nhu nhu trán, cố gắng kiềm chế bản thân, gõ cửa tiếp: “……Mở cửa.”
Thanh
âm hôn hít không dừng lại, nhưng giữa tiếng rên rỉ thở dốc có một chữ phun ra
“Cút……..”
Tiêu
Thế tái mặt.
Mọi
người đứng xung quanh chăm chú nhìn, y hít một hơi, tung một cú đã vào cánh cửa rắn chắc kia, rầm một tiếng, âm
thanh vang dội.
“Mẹ
kiếp! Cút đi!” – Tiếng nam tử bên trong mắng vọng ra.
Tiêu
Thế không chút sợ hãi, lại giơ chân, đá mạnh, cánh cửa lập tức bị đổ xuống.
Một
nam nhân bộ mặt đáng khinh với một nữ nhân mảnh mai bám trên người, quần áo lộn
xộn ngẩng đầu lên, hung hăng mắng: “Mày là thằng chết tiệt nào?!”
Nhà
xí vẫn có xịt hương nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương dâm mỹ tràn ngập
kia.
Lần
này đến lượt Tiêu Thế sửng sốt.
Không
phải An Duệ.
Cửa
gian phòng bên cạnh bật mở, Tô Mạch Ngôn quần áo chỉnh tề thong thả đi ra.
Tô
Mạch Ngôn nhìn y đứng ở cửa, lại nhìn cánh cửa bên cạnh bị đá văng ra, hơi kinh
ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu
Thế cứng nhắc gật đầu, chào hỏi: “Thật khéo, ngài đại tiện à?”
“……..”
Tô
Mạch Ngôn trừng mắt nhìn y.
Đại
tiện đại tiện đại tiện đại tiện………….
Trong
đầu Tiêu Thế không ngừng lặp đi lặp lại từ đó, cũng chỉ đành cố gắng nuốt nước
mắt vào trong.
Lại
quay đầu, An sắc lang đang khoanh tay tựa cửa, cười run cả người.
Chương 10
Bởi
vì Tô Mạch Ngôn uống rượu, cho nên khi về thì Tiêu Thế lái xe.
Trước
khi đi, An Duệ còn gõ cửa kính xe, đợi kính hạ xuống, hắn mỉm cười nói: “Đừng
quên chuyện tôi nói.”
Tô
Mạch Ngôn trầm mắt, vừa định mở miệng: “Tôi…….”
“Ngủ
ngon.” – Tiêu Thế mỉm cười vuốt cằm, dẫm mạnh chân ga.
Thân
ảnh An Duệ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Tô
Mạch Ngôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Đó là nhà hàng của bạn
cậu?”
Tiêu
Thế giật mình, quay đầu lại: “Đúng thế.”
“Nhìn
phía trước.” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày – “Khi lái xe phải cẩn thận.”
“…….Thực
xin lỗi.”
Tiêu
Thế không dám quay đầu, tập trung tinh thần nhìn về phía trước.
Tô
Mạch Ngôn nhớ lại ông chủ nhà ăn kia, trách không được nhìn quen đến thế, hóa
ra là tên thích khẩu giao kia.
Hãn
Kiện ngồi xổm trong quầy bar ai oán nghĩ, người ta vẫn là xử nam đó ~~~ xử nam
đó nha ~~~~
Cửa
nhà vừa mở ra, đèn bật lên, cả gian phòng bừng sáng, ngay cả cái chén đặt trên
bàn cũng có vẻ sáng lấp lánh.
Tô
Mạch Ngôn không thích ứng kịp, nhíu mày: “Cậu dọn dẹp.”
“Tùy
tiện sửa sang lại một chút.” – Tiêu Thế ôn nhu nói – “Các đồ của ngài tôi không
động vào.”
Có
người là như thế, đồ gì đó đặt ở vị trí cố định, cho dù hỗn độn cũng không
thích thay đổi, lại càng không nói bị người khác chạm vào.
Tô
Mạch Ngôn cũng không cảm kích chuyện y làm, cởi giầy thản nhiên bước về phòng:
“Về sau có người giúp việc dọn dẹp, cậu không cần phiền toái thế.”
“…..Vâng.”
Tiêu
Thế cảm thấy hơi mất mặt, xấu hổ sờ sờ mũi, cũng về phòng.
Cuộc
sống của Tô Mạch Ngôn rất đơn giản, mỗi ngày ngoài ăn ngủ làm việc tăng ca thì
cũng không có hoạt động giải trí nào cả.
Nhưng
hôm nay hình như có gì đó không đúng.
Tiêu
Thế đang tắm rửa.
Tô
Mạch Ngôn dựng lỗ tai nghe ngóng tiếng nước chảy trong phòng tắm, ngón tay cầm
quyển tạp chí do dự, cuối cùng vẫn hít mọt hơi thật sâu, quyết định, đặt hai cuốn
tạp chí lên kệ sách ở sô pha.
Sau
đó mở TV, giả bộ trấn định.
Tiêu
Thế mở cửa, mặc dục bào đi ra, lấy khăn chà chà tóc.
Tóc
đen ướt át lòa xòa trên trán, y tròn mắt nhìn TV rồi nhìn sang Tô Mạch Ngôn, mỉm
cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm, nên đi nghỉ sớm một
chút.”
Tô
Mạch Ngôn mím môi, hờ hững đứng lên, lướt qua y tiến vào phòng tắm, đến cửa lại
đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: “Cậu có thể xem tạp chí.”
Tiêu
thế hồ nghi nhìn người kia đi vào phòng tắm, không khỏi kì quái, trong phòng hắn
không phải cũng có phòng tắm sao?
Quên
đi, thỉnh thoảng thay đổi hoàn cảnh cũng tốt.
Tiêu
Thế tùy tiện ngồi xuống, đánh giá kệ sách, nhưng đến khi y nhìn rõ ràng, ngón
tay đột nhiên run rẩy, khóe môi cũng run rẩy.
Kệ
sách có ba tầng, tầng thứ nhất là tạp chí kinh tế tài chính.
Tầng
hai là tạp chí câu cá lữ hành linh tinh.
Tầng
ba ……………chỉ có hai cuốn.
Một
cuối có bìa là một mĩ nữ, mái tóc dài che phủ chỗ trọng yếu, một quyển là hình
một nam nhân cường tráng mặc quần lót chữ T..
Trong
đầu Tiêu Thế đột nhiên hình ảnh An Duệ tựa tiếu phi tiếu đưa hai quyển sách cho
Tô Mạch Ngôn, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen, nghiến
răng nghiến lợi thầm mắng “An sắc lang, dám dùng tạp chí đen để bẻ cong nhạc phụ
ta?!”
Tô
Mạch Ngôn vụng trộm mở hé cửa phòng tắm, cẩn thận nhìn tình huống trong phòng
khách, tim đập bình bịch khẩn trương.
Chỉ
thấy Tiêu Thế sắc mặt tối tăm nhìn hai cuốn tạp chí, trong lòng cảm giác lạnh lẽo.
Một
hồi sau, Tiêu Thế oán giận vứt một cuốn về kệ, sau đó hồ hởi ngồi xem quyển còn
lại?
Hắn
vội vàng tắm rửa qua loa, sau đó vỗ vỗ hai má, bày ra bộ dáng nghiêm cẩn thường
ngày, không nhanh không chậm bước ra.
Tiêu
Thế không nghĩ hắn lại tắm rửa nhanh vậy, trong tay run rẩy, quyển tạp chí rơi
xuống.
Tô
Mạch Ngôn đi tới trước mặt y, hờ hững nhặt quyển tạp chí lên, thản nhiên nhìn.
Ba
mỹ nhân tây phương nóng bỏng mời gọi.
“Giữ
mình trong sạch” – Tô Mạch Ngôn lạnh lùng nói.
Lại là những lời này……
Tiêu Thế quả là muốn đục một cái lỗ trên sàn mà chui xuống.
Kỳ thật y cũng chưa kịp làm gì, chỉ là tiện tay mở ra
thôi, nói trắng ra là giải trí, nửa người dưới còn chưa kịp phản ứng, chuyện
bình thường mà nam nhân vẫn làm còn chưa làm.
Nhưng mà đối mắt với nhạc phụ đại nhân ánh mắt giết người
không đổi sắc kia, y còn dám nói sao ? Y dám nói thế sao ?
Đặt quyển tạp chí lại vào tay y, Tô Mạch Ngôn lại nhìn y
đầy ẩn ý lần nữa, mới xoay người, về phòng.
Tiêu Thế một mình đứng ở phòng khách, buồn bực không
thôi.
Kỳ thật tình huống của nhạc phụ đại nhân chưa chắc đã tốt
hơn.
Đóng cửa lại, hắn lập tức tựa vào tường, đầu đập vào tủ
quần áo như muốn tự tử vậy
Y
không thích nam nhân….. Rầm.
Quả
nhiên không thích nam nhân……..Rầm.
Một
chút cũng không thích nam nhân…….Rầm.
“Nếu
anh không xác định được tính hướng của mình, tôi có thể thay anh xác định.” –
Thanh âm mê hoặc của An Duệ lại quanh quẩn bên tai – “Rất đơn giản, trực tiếp
nhìn người ta, sau đó kiểm tra lại nửa
người dưới của mình là được.”
Tô
Mạch Ngôn nhếch miệng, đổ người xuống giường.
Thân
thể nam nhân, chỉ cần nhìn đến là Tiêu Thế cảm thấy chán ghét.
“Người
đồng tính rất khó tìm người bầu bạn.” – An Duệ cười thành khẩn – “Sống một mình
lâu như vậy, chắc anh cũng cảm giác cô đơn.”
Cả
người Tô Mạch Ngôn cứng ngắc, ngay cả ngón chân cũng căng lên cọ qua cọ lại
trên sàn nhà.
Một
mình lâu như vậy, sao có thể không cô đơn chứ?
Nhưng
nếu không phải là người mình yêu, cùng một chỗ còn có ý nghĩa gì?
Chính
bản thân mình đã muốn cứ thế mà già đi, đã sớm qua thời kỳ yêu đương, chỉ cần
nói ra giờ cũng có thể làm cho người ta chê cười.
Đầu
óc quay cuồng, Tô Mạch Ngôn mệt mỏi thở dài, gác tay lên mặt, cứ như vậy ngủ.
Một
cơn ác mộng, chính mình lạc lõng đi trên sa mạc, ánh mặt trời của sa mạc thiêu
đốt làm cho da thịt mình nhăn nhó vặn vẹo.
Qua
bao gian nan mới tìm được một ốc đảo nho nhỏ, lại bị hình ảnh dưới nước làm cho
sợ hãi, bỏ chạy như điện, từ nay về sau không bao giờ thấy được một giọt nước
nào nữa.
Cuối
cùng chết khát, chết trong cô đơn, sợ hãi.
Buổi
sáng tỉnh dậy, tinh thần còn hốt hoảng, nhìn bánh mì nướng giòn vàng óng trên
bàn, cảm giác như chính mình cũng bị nướng chín vậy, không còn tâm trạng nào để
mà ăn nữa.
Đột
nhiên có một bàn tay đặt lên trán hắn, ngón tay thon dài lành lạnh, còn mang một
chút hương bạc hà.
Tiêu
Thế luôn có thói quen rửa tay sạch sẽ rồi mới ăn cơm.
Tô
Mạch Ngôn giật mình ngẩng đầu.
Thanh
niên kia cau mày, bàn tay lo lắng áp lên trán hắn, lại sờ thử trán mình: “Không
sốt…..”
Hắn
mím môi: “Không có chuyện gì, là tối qua ngủ không được ngon.”
Tiêu
Thế lau rửa nồi sạch sẽ, kéo ghế dựa, ngồi xuống trước mặt hắn: “A, lại nói mới
nhớ, hôm qua ta nghe thấy có tiếng gì đó rầm rầm trong phòng…..”
Tô
Mạch Ngôn vừa nhấp một ngụm sữa, bị sặc, vội vàng lấy khăn ăn che miệng rồi
quay sang chỗ khác ho sù sụ.
“Ấy,
ngài không sao chứ?” – Tiêu Thế cũng luống cuống, muốn tiến lên lại thôi, mãi đến
khi đối phương ho xong rồi, mới nói tiếp –“Nửa đêm rồi còn muốn dọn dẹp nhà
sao? Hay là chim gõ kiến?”
Nói
xong nghi hoặc nhìn hắn.
Tô
Mạch Ngôn nuốt miếng trứng ốp lết trong miệng xuống, bình tĩnh nói: “Là chim gõ
kiến.”
“………..”
Khóe
miệng Tiêu Thế run rẩy, ngửa đầu nhìn quanh gian phòng, bắt đầu cảm thấy lo lắng
cho sự an toàn của bản thân.
Tiểu
Trương đem toàn bộ kế hoạch hôm nay cho Tiêu Thế.
Nhà
hàng luôn phân công rõ ràng, bộ phận nào cũng sẽ phải đăng kí số lượng nhân sự
làm việc, sau đó giao cho người quản lý ca làm đó phân công công việc.
Tiểu
Trương đưa bảng xong, cọ tới cọ lui không chịu đi, bộ dáng muốn nói rồi lại
thôi: “Cái đó….”
Tiêu
Thế nhìn bảng, hôm nay có một tiệc cưới, còn có một đoàn khách du lịch, đại
khái cũng tương đối bận rộn.
Tiểu
Trương nhìn xung quanh, cẩn thận giật áo Tiêu Thế: “Sư phụ….”
“Ừ?”
– Tiêu Thế không để ý, ánh mắt không rời tờ giấy kia.
“Ngài
có nghe không đó?” – Tiểu Trương nhẹ giọng nói – “Đầu bếp chính bên cơm tây, Tư
Lạc Đặc từ chức rồi.”
Tiêu
Thế giật mình, trước mắt hiện lên một đầu bếp người Pháp to béo râu ria xồm
xoàm nhưng lại rất vui tính, nhíu mày nói: “Vì sao?”
Nhà
hàng đang trong thời kì xét duyệt để được cấp chứng nhận năm sao, cho dù là muốn
từ chức, đây cũng không phải là thời điểm thích hợp.
Tiểu
Trương bĩu môi: “Nguyên Thần thật là không có hậu đãi nhân viên, người ta làm
việc nhiều năm như vậy, còn có cả giấy chứng nhận đầu bếp đặc biệt, nếu ở nơi
khác đã sớm được lên lương, ở đây tiền lương một tháng đã thế còn không tính,
ngày hôm qua chỉ vì một khách hàng bất mãn, tổng giám Lục liền bắt người ta đi
gọt khoai tây….. Dù gì thì ông ấy cũng là đầu bếp nước ngoài, cũng có lòng tự
trọng chứ.”
Tiêu
Thế nghĩ nghĩ: “Ừ, cũng có lý.”
Tiểu
Trương không còn gì để nói: “Sư phụ, thế tôi mới nói……. Nguyên Thần đối xử với
ngài cũng không phải là tốt, bằng trù nghệ của ngài, có rất nhiều nơi muốn thuê
ngài, không cần phải ở đây làm trâu làm ngựa cho người ta.”
“Tôi
thấy rất được.” – Tiêu Thế cười cười vỗ vai cậu ta – “Hôm nay đi gọt một trăm củ
khoai tây.”
“…….”
Tiểu
Trương ai oán liếc nhìn y một cái, liền ngậm ngùi sang tổ chuẩn bị.
“Mà
cậu cũng nên đi cắt tóc đi.” – Tiêu Thế ở đằng sau buồn cười nói – “Bộ dáng như
Lưu Hải của cậu thì ai nhìn cũng thấy sợ.”
Bạn
nhỏ Tiểu Trương thẹn quá hóa giận, phóng một quả táo đến đây.
Tiêu
Thế bắt được, cắn một miếng, thở dài nói: “Nguyên Thần a……. Đại khái là cũng
không thể ở lâu được nữa.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét