Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 67-68

Chương 67

Ngày mẹ Tiêu ra viện, cũng là ngày thi đại học.

Những ngày này, địa vị của đứa con trong nhà đột nhiên tăng vọt, nghiễm nhiên trở thành ông lớn của cả nhà, được chăm lo tới tận lông chân.

Trong nhà Lục Quá chỉ có một ông anh, nhưng lại không quan tâm đến em trai cho lắm, cho nên nhìn bạn bè được cha mẹ quan tâm, cảm giác rất cô đơn.

“Này, tôi nói cậu đấy.” – Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh hổn hển, Lục Quá dừng bước, quay đầu nhìn thấy Tiện đại thúc nhà mình đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc – “Cũng không thèm nhìn tôi một cái, cứ thế mà đi. Cậu lại cáu kỉnh cái gì thế hả?”

“…..Ông chủ.” – Lục Quá chớp chớp mắt, thấy người kia phục hồi tinh thân, lập tức bày ra bộ dáng không sao cả, nhún nhún vai – “Thi cử mệt chết đi được…. Sao anh lại đến đây?”

Hãn Kiện lườm cậu một cái, khoác vai cậu, len lỏi ra khỏi đám đông: “Tới đón cậu chứ còn đi đâu. Nào, đi ăn cơm cùng anh giai thôi.”

“…. Cảm ơn chú.”


“…………..”

Lục Quá đi theo Hãn Kiện ra xe, nhìn bộ mặt nghiêm túc của gã, vội vàng mím chặt môi, cố gắng nhịn cười.

Cứ nghĩ ăn cơm của gã là tùy tiện vào một nhà hàng, hai người cùng ăn, không nghĩ là gã lái xe đưa cậu đến thẳng nhà Tiêu Thế.

Tiêu Thế mở cửa, nhìn thấy cậu liền cười tươi: “Thế nào? Thi cử tốt….Um ah!”

Mới hỏi được một nửa, Hãn chó săn sau lưng Lục Quá lao đến bịt mồm y lại, kéo người vào phòng khách: “Hanny, em nhớ anh muốn chết ~~~~”

Khóe miệng Tiêu Thế run rẩy, vùng vẫy khỏi ma trảo của Hãn Kiện, nhíu mày nói: “Sao thế? Lại lên cơn hả?”

“Đừng có hỏi…” – Hãn Kiện thì thầm vào tai y – “Mai vẫn còn một môn nữa, mày hỏi lắm cậu ta thấy áp lực thì sao? Đừng có hỏi han gì cả….”

Tiêu Thế giật mình, quay đầu nhìn vẻ mặt Lục Quá không mấy kiên nhẫn, đột nhiên bật cười: “Ai nha, không ngờ mày cũng quan tâm người ta ghê a.”

Hãn Kiện ngốc nửa ngày mới nghĩ tới việc ngụy biện, lại nhìn khuôn mặt không thay đổi của thằng nhãi con đang cởi giày ở huyền quan, chỉ có thể gục đầu than thở: “Ai, tao vốn là người cẩn thận mà.”

Biết mẹ Tiêu ra viện, chuyện đầu tiên của Hãn Kiện là lôi kéo Lục Quá đi thăm bệnh. Kết quả vừa vào nhà thì thấy Tiêu Thế đang thu dọn đồ đạc, trong nhà đang vô cùng lộn xộn.

“Hãn Kiện cau mày nhìn đống va li túi xách lớn nhỏ: “Định đi đâu à?”

“Ừ.” – Tiêu Thế vẫn tập trung sắp xếp quần áo, thản nhiên nói – “Mấy ngày nay mẹ muốn về nhà, chúng ta đang tính là cùng về.”

“A….”

Hãn Kiện lập tức co quắp.

Nói như vậy, có khác gì bảo muốn ở bên cạnh mẹ những ngày cuối cùng của cuộc đời đâu cơ chứ.

Đại khái nhìn ra biểu tình của Hãn Kiện, Tiêu Thế quay đầu cười cười: “Ở nhà không khí rất tốt, về nhà cũng khiến mẹ vui vẻ hơn.”

Hãn Kiện tặc lưỡi, thở dài vỗ vỗ vai y: “Vất vả cho mày rồi.”

Tô Mạch Ngôn đi làm về hơi trễ, nên lúc hắn vào nhà, bữa tối đã xong xuôi.

Mẹ Tiêu không thể xuống giường, vì thế mọi người quyết định mang bàn ăn vào phòng, tất cả quây quần cùng ăn, rất náo nhiệt.

Công ty Tô Mạch Ngôn có vài đồng nghiệp có con năm nay thi đại học, cho nên cũng có chú ý một chút, nhìn thấy Lục Quá im lặng ăn cơm, nhịn không được hỏi: “Đăng kí học ở đâu?”

Cạch.

Đũa trong tay Hãn Kiện đột nhiên rơi xuống.

“Đại học B.” – Lục Quá dừng một chút, tiếp tục cúi đầu nói – “Tất cả các trường đều đăng kí ở B thành.”

Thành phố B hiện đang rất phát triển, phần lớn các đại học đều tập trung ở đó, đủ các loại trường, có thể có nhiều lựa chọn cho tương lại.

Chính là cách N thành khá xa, một cái ở nam, một cái ở bắc.

“A… Đại học B tốt lắm, năm đó tôi với A Kiện cũng tốt nghiệp đại học B đó.”

Tiêu Thế vừa làm dịu không khí, vừa liếc nhìn chú Trần nhìn trộm hai người kia, bộ dáng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra thì cái gì cũng biết.

Y nhẹ nhàng thở phào, mặc dù cũng không hợp đạo cho lắm, nhưng là người nhà, nên bao dung cho nhau.

Ăn cơm xong, Hãn Kiện xung phong hỗ trợ rửa bát, nhân tiện trò chuyện đôi chút với Tiêu Thế.

Lâm trận mới mài gươm, không bén thì cũng sáng.

Tên nhóc con đã bị gã một cước đá vào phòng đọc sách.

“Tốt xấu gì mày cũng nên ôn nhu một chút.” – Tiêu Thế đưa một cái đĩa cho gã – “Cậu ta vẫn còn trẻ con, cẩn thận không lại dọa người ta chạy mất.”

“Gì?” – Hãn Kiện vừa tráng đĩa vừa ngạc nhiên – “Không cần tao dọa, cậu ta cũng muốn chạy.”

Đi tận B thị đấy, thật xa….

Chính gã cũng chưa nhận ra bản thân thở dài, lại còn phiền muộn khi biết điều đó.

“Mày đừng giả bộ.” – Tiêu Thế lườm gã – “Tao chưa gặp tình huống nói không có gì mà lúc nào cũng dính nhau như sam, cũng đâu phải là đồ trang sức.”

“….Cũng không thể nói thế, tốt xấu gì cậu ta cũng ở nhà tao…” – Hãn Kiện ấp úng, gãi gãi đầu – “Mày đừng nghĩ lung tung.”

“Phi.” – Tiêu Thế khinh bỉ nhìn gã – “Tao không biết là ở cùng nhà cũng phải hôn nhau cơ đấy? Đừng có nói với tao lúc đó chú Trần lẻm kẻm nhìn nhầm.”

“……”

Chút nữa thì Hãn Kiện làm rớt cái đĩa trong tay.

“Mày nhìn thấy?”

“Hừ hừ.”

“…….Kỳ thật, cũng chỉ là…..”

Tiêu Thế cười, lau khô tay, lắc đầu nói: “Mày kiếm cớ làm gì, dù có tìm được một trăm cái lý do thì mày cũng không thể lừa chính bản thân mày được?”

“…….Đó là….” – Hãn Kiện cũng không biết nên nói thế nào, hơn nữa lại còn đối mặt với Tiêu Thế.

Dù sao cũng là mười năm tình cảm, sao có thể quên trong một sớm một chiều được.

Nhưng người kia lại không hề để ý.

“Đại học B tuy xa… Nhưng tốt cho tương lai của cậu ta.” – Hãn Kiện thở dài ngồi xuống bàn ăn – “Tuổi trẻ, có một số việc chỉ là nhất thời xúc động, chờ đến khi ra ngoài rồi, sẽ gặp được những thứ tốt hơn.”

“Mấy lời này không giống mày tí nào.” – Tiêu Thế tiếp tục rửa chén, nói tiếp – “Không phải mày vẫn thuộc loại vô tâm vô phế phun ra mấy câu kiểu như ‘Làm gì còn ai đẹp trai hơn ông đây? Ông mày đẹp trai đến mức hận không thể tự mình kết hôn với chính mình ấy chứ’?

Tính tình Tiêu Thế ôn hòa, chơi với nhau bao nhiêu năm cũng không nhiễm một chút kiêu ngạo của gã, nhưng mà châm chọc thì có.

Hãn Kiện phì cười, giơ chân đạp y một cái: “Thôi đi, ngốc bỏ mẹ.”

“Mai đi à?”

“Ừ, vé xe đã đặt rồi.” – Tiêu Thế xếp bát, quay đầu nhíu mày nhìn gã, hỏi – “Làm sao thế?”

“Vậy Tô tiên sinh thì sao?” – Hãn Kiện bĩu môi – “Đi cùng mày?”

“Anh ấy còn phải làm việc.” – Nhắc tới người yêu, mặt Tiêu Thế trở nên ai oán – “Anh ấy thả rông tao, còn không đi cùng tao, ngay cả một chút luyến tiếc cũng không có….”

Hãn Kiện làm động tác giả vờ nôn ọe.

Tiêu Thế thở dài: “Còn có….”

“Có gì?”

Hãn Kiện hồ nghi nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của y.

“Không có gì….” – Tiêu Thế phiền chán tặc lưỡi – “Chắc là không có gì….”

Rốt cuộc cái gì có cái gì không, chung quy là muốn Tô Mạch Ngôn đến đánh giá, đáng tiếc là người kia hiện tại không hay biết gì, căn bản là không có cơ hội đánh giá.

“Hành lý sắp xếp tốt chưa?” – Tô Mạch Ngôn từ nhà tắm bước ra, thấy Tiêu Thế u buồn ngồi trên giường – “Làm sao thế?”

“…………..”

Tiêu Thế u buồn nhìn hắn.

Tô Mạch Ngôn đối điện với ánh mắt cún con bị vứt bỏ của ai đó một hồi, mới đến ngồi bên người y: “Không phải mỗi tuần đều về sao?”

“Không giống mà.” – Tiêu Thế giống như cún con nhìn thấy chủ, trực tiếp đè người xuống giường, vùi mặt vào hõm vai lão nam nhân, cọ cọ –  “Không có tôi chăm sóc, tôi lo lắng….”

Tô Mạch Ngôn thực muốn nói, cho dù không có cậu, nửa đời trước của tôi vẫn có thể trôi qua….. Ít nhất là vẫn sống sót, không phải sao?

Nhưng lời chưa ra đến miệng, nhìn biểu tình đáng hương hề hề của ai kia, tất cả đều hóa thành ôn nhu sờ tóc y: “Yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt đẹp, tôi cũng sẽ đến chỗ cậu.”

“Ách….” – Tiêu Thế vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng lắc đầu – “Vẫn là quên đi, khi nào nhớ tôi nhất định phải nói ra, tôi sẽ lập tức trở về.”

Tô Mạch Ngôn gật gật đầu, thanh niên vươn người đến ôn nhu hôn lên môi hắn. Hắn thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, nhưng trong đầu vẫn có chút nghi vấn….

Hình như y không muốn hắn qua bên kia?

Lão nam nhân hơi trợn mắt, đôi mắt đen lóe lên tia sáng….

Tuyệt đối là có vấn đề = =+

Chương 68

Tiêu Thế đến được cổng lớn nhà chính, Tô Na đang ngồi dưới tán cây ngủ gà ngủ gật.

Trong tay vẫn còn cầm một miếng dưa hấu cắn dở, nước dưa hồng hồng nhỏ xuống đất tí tách tí tách, như những hạt châu nhỏ.

Tay kia cầm một cái quạt hương bồ, thi thoảng sẽ phe phẩy vài cái, nếu mà đội mũ rơm với mặc áo ba lỗ nữa thì không khác gì một cô nông dân trồng dưa.

“Sao lại ngủ ở đây?” – Tiêu Thế bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cô – “Vào nhà đi.”

“A?” – Tô Na mơ mơ màng màng, đầu tiên là ngượng ngùng cười cười, sau đó đột nhiên bật dậy, lùi về sau vài bước – “Chú Trần đi phòng khám tìm bác sĩ, nói là không nhớ tên thuốc lúc trước dùng, bảo em chờ anh về thì hỏi xem…. Anh không cầm di động?”

Tiêu Thế theo phản xạ sờ sờ túi quần, quả nhiên không có.

“À, chắc lúc ra ngoài quên cầm theo.”

“……………”

“……………..”

Hai người nhìn nhau một hồi, biểu tình xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải, liền không được tự nhiên quay đi.

“Chỗ ở mới thế nào?” – Tiêu Thế khẽ ho một tiếng, vượt qua người cô đi vào – “Hợp đồng với chủ thuê nhà không vấn đề gì chứ?”

Tô Na đi theo y: “Không.”

Xem ra người trẻ tuổi thuê nhà cũng rất dễ, chỉ cần có tiền là xong hết.

“Mạch Ngôn rất lo cho em.” – Tiêu Thế thay áo, quay đầu lại, phát hiện Tô Na ngẩn người nhìn chằm chằm lưng mình, không khỏi lặng đi một chút – “Sao thế?”

“Không, không có việc gì.”

Tô Na vội quay đầu đi, nói: “Nam nữ khác biệt, anh nên để ý chút.”

“…………”

Tiêu Thế có chút xấu hổ, nhưng lại có chút không hiểu gì cả.

Nhà cũ chỉ có hai gian phòng, bên trái một, bên phải một. Mẹ Tiêu đương nhiên là ngủ cùng chú Trần, vì làm tròn vai diễn, đương nhiên là y phải ngủ cùng Tô Na.

Cũng may là giường đủ rộng, mỗi người một góc, ở giữa có thể thêm một người nữa cũng không vấn đề.

Hơn nữa gần đây sức khỏe mẹ Tiêu cũng giảm sút nhiều, ba người thay phiên nhau chăm sóc cũng vất vẻ, cho nên ngày nào cũng mệt rã rời, căn bản là không còn tâm trí mà suy nghĩ vẩn vơ.

Từ sau chuyện lần đó, tuy rằng Tô Na không có nhắc lại, nhưng Tiêu Thế biết, cô cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện.

Cho dù đã ly hôn rồi, thì vẫn có thể coi nhau là bạn, hiện tại không nên nói gì vẫn hơn.

Tiêu Thế lấy khăn lau bớt mồ hôi trên trán, lắc đầu đi vào phòng mẹ Tiêu.

Trong phòng, mẹ Tiêu nằm trên giường an ổn ngủ, một tấm chăn mỏng đắp trên người, chỉ để lộ ra đôi bàn chân gầy gò.

Vì mu bàn tay bị thuốc kích thích trong thời gian dài, cho nên các mạch máu đã khô quắt không thể tiêm, thế nên cổ tay, cẳng tay dầy đặc vết kim châm.

Y cẩn thận tắt điều hòa, mở cửa sổ để đón gió trời, vừa làm xong thì chú Trần bước vào.

“Nóng quá.” – Chú Trần mới nói hai tiếng, thấy mẹ Tiêu đang ngủ, vội vàng hạ giọng, nhẹ nhàng đặt đồ ăn và thuốc xuống chiếc bàn gần đó – “Mua được cá quả, tối làm cá sốt cà chua đi, còn có, mẹ cậu muốn ăn măng trúc….”

Tiêu Thế đến mở mấy túi ra nhìn nhìn, nhíu mày hỏi: “Sinh hào?”

Loại sinh hào này, Tiêu Thế làm đầu bếp lâu nên cũng biết.

Chính là… Bình thường đều để phục vụ… cho khách nam…. Muốn bồi bổ thứ kia….

Y theo phản xạ nhìn chú Trần, đánh giá từ trên xuống dưới.

Đã ngoài năm mươi, tuy rằng thân thể còn cường tráng, nhưng do mấy năm nay phải chăm sóc mẹ, nên mặt cũng đã lộ rõ nét mệt mỏi….Chẳng lẽ đến trình độ này rồi còn muốn cuộc sống vợ chồng?

Rất cầm thú đi?

Đại khái là do ánh mắt Tiêu Thế có chút kì quái, chú Trần đẩy cửa vào định xem mẹ Tiêu, lại quay đầu nhìn y: “Làm sao thế?”

“…………”

Tiêu Thế không nói gì, nhìn gói sinh hào to trong tay, lại nhìn ông.

“…………..”

Chú Trần cũng nhìn gói to, lại nhìn mình, một lúc sau mới hiểu ra, trên khuôn mặt già nua có một mạt ửng hồng: “Nhìn cái gì….Đây là mua cho cậu! Nghĩ đi đâu thế hả!”

Đừng nói hiện tại ông đã không còn thể lực lẫn tâm tình, cho dù có đi nữa, vợ mình như thế, bản thân mình sao có thể…?

Thằng nhóc chết tiệt này!

“Cho cháu?” – Tiêu Thế nhíu mày, giơ gói to lên – “Làm sao cháu ăn cái này được?”

“Đương nhiên là…” – Chú Trần vừa định nói chuyện, mắt liếc thấy Tô Na đang ngồi bên giường mẹ Tiêu, nhíu mày, kéo Tiêu Thế ra ngoài – “Ra ngoài rồi nói.”

Hai người đi đến gốc đào ở sân sau, chú Trần ngồi xổm, rút một điếu thuốc ra, ngẩng đầu nhìn y: “Con bé Tô Na, cũng rất tận tâm.”

“Sao cơ?” – Tiêu Thế ngẩn người, lập tức phản ứng lại, bất đắc dĩ nói – “Chú Trần, đừng nghĩ nhiều, chúng cháu không có gì hết….”

“Đương nhiên là không có, nếu có thì tôi đã không mua…” – Chú Trần trừng mắt nhìn y – “Tôi thấy con bé vẫn còn có tình có nghĩa, cậu xem…”

Tiêu Thế đau đầu xoa xoa trán: “Chú Trần, cháu đã nói rồi, hiện tại cháu đã có người yêu.”

“Cô ta có thể coi là người yêu sao?!” – Chú Trần vừa nghe đến đó đã tức giận – “Không có chút lương tâm nào cả, mẹ cậu bệnh như vậy, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thấy? Cậu định lấy loại con gái như thế sao?”

“…………”

Tiêu Thế chột dạ sờ sờ mũi, nghĩ thầm nếu cho chú biết người đó đã đến thăm không biết bao nhiêu lần, chú có thiến cháu không?

Chú Trần đoán là y chột dạ: “Tôi thấy Tô Na rất tốt, hai đứa cũng còn tình cảm, dù sao cũng ngủ…cùng nhau.”

Ngủ cùng nhau lúc chưa ly hôn và bây giờ có thể giống sao? Chả lẽ hai người cứ ngủ cùng giường vài ngày là tình cảm sẽ quay lại? Vậy thì cứ cãi nhau rồi lên giường nằm là xong luôn?

Tiêu Thế thầm xem thường một cái, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an: “Cái này nói sau đi, hiện tại nhà chúng ta còn tâm tình nghĩ đến chuyện đó sao?”

“Mẹ cậu vẫn hi vọng hai đứa hạnh phúc.” – Chú Trần lườm y – “Cho rằng tôi muốn quản cậu sao? Ăn cải củ mặn quan tâm nhạt?”

“……..”

Tiêu Thế không nói gì, quay người vào nhà.

Chú Trần vẫn còn tức giận: “Cậu có nghe vào không vậy hả?!”

Tiêu Thế vô lực thở dài, quay đầu nhìn ông, rồi phất tay, ậm ừ cho có lệ.

Buổi tối y bị ép buộc ăn sinh hào. Tô Na ở bên cạnh gỡ xương cá, nghiền nát thịt cá trộn với cơm và nước canh rồi đút từng muỗng cho mẹ Tiêu.

Từ trước đến giờ, Tiêu Thế vẫn không thích ăn mấy thứ quá tanh, nhưng mà chú Trần kiên trì hấp đống hào với chủ trương bổ thận, thêm chút gừng chấm tương ép y ăn.

Sau bữa cơm, Tiêu Thế cảm giác dạ dày y run rẩy không ngừng.

Vất vả chờ đến khi hai vị lão nhân đi ngủ, y mới vội vàng tìm trà súc miệng, mãi mới có cảm giác ổn ổn lại.

Nhà cũ chỉ có một phòng tắm, Tô Na đang dùng. Tiêu Thế nghĩ đến trăm phương ngàn kế của chú Trần, cảm thấy đau đầu vô cùng, vội vàng về phòng lấy điện thoại rồi ra ngoài.

Đêm hè ở nông thôn, đèn đường tỏa ánh sáng vàng ấm áp, đám côn trùng bị ánh đèn hấp dẫn, vòng tới vòng lui, gió đêm khẽ lướt qua người, cảm giác rất sảng khoái.

Tiêu Thế lén lút nhìn trái nhìn phải, xác định vị trí lúc này của bản thân có nói cũng không ai nghe thấy, mới mỉm cười ấn điện thoại gọi cho người yêu.

Nhìn thời gian, có lẽ người yêu đã ngủ rồi.

“A Thế?” – Âm thanh thản nhiên của Tô Mạch Ngôn truyền đến, làm cho Tiêu Thế thấy ấm áp – “Sao lại trễ vậy?”

“Ừ, tối nay có nhiều đồ ngon, nên ăn cơm hơi lâu.” – Tiêu Thế mỉm cười – “Tối nay ăn gì?”

Hai người kỳ thật cũng không có gì để nói, đại loại là rau dưa bao tiền một cân, hay sáng trưa tối nay ăn món gì,…. Thế nhưng cũng rất vui vẻ.

“Có mệt không?”

“Ừm, không.”

“Đang làm gì đấy?”

“Vừa tắm xong, đang định đi ngủ.”

“___”

Tiêu Thế nhíu mày, trong đầu hiện lên thân thể trắng nõn của người yêu sau khi tắm, cảm thấy thân dưới có chút phản ứng.

Quả nhiên là do ăn nhiều sinh hào.

Y vội lắc đầu, vừa định nói gì, thì bên kia ngắt lời: “Chủ Nhật này tôi đến chỗ cậu.”

“………….”

Tiêu Thế lập tức cứng đờ.

Về nhà hai tuần rồi, Tô Mạch Ngôn vẫn nghĩ là Tô Na về trường nộp luận văn, hơn nữa mình cứ vòng đi vòng lại giữa N thành với nhà, bộ dáng mệt mỏi khiến hắn để ý.

“Không, không cần, để tôi về thăm anh là được rồi, công việc của anh bận rộn như vậy, Chủ Nhật nên ở nhà nghỉ ngơi….”

“Tôi đi thăm bà Tiêu.”

“…. Mẹ tôi? Tôi, tôi, mẹ tôi hiện tại tốt lắm, anh không cần đến, nếu không lại tạo cho bà áp lực lớn, sẽ không tốt….”

Lúc này thì Tiêu Thế đã líu lưỡi lại rồi.

Nghĩ đến chuyện người kia biết y và Tô Na chung phòng nửa tháng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Tô Mạch Ngôn trầm mặc một hồi, thản nhiên nói – “Không phải cậu nói là rất muốn tôi?”

“Rất nhớ anh.”

Điểm này thì Tiêu Thế không hề nói dối, không có người yêu ở bên cạnh thật khó chịu, đêm hè mà cảm giác còn lạnh lẽo hơn đêm đông.

“…………”

“……………”


Hai người cùng im lặng, đột nhiên Tô Mạch Ngôn hỏi: “Na Na ở bên đó có khỏe không?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét