Chương 43
Tiểu
khu kia cũng không quá xa, chiếc xe yêu của Hãn Kiện đã bị nhạc phụ đại nhân
làm cho trọng thương, giờ vẫn đang phải tĩnh dưỡng trong gara, vì thế Hãn Kiện
mang theo một giỏ hoa quả, đi bộ nửa giờ, cũng đến nơi.
Khu
nhà kiểu châu Âu độc lập, nhìn cũng thấy giá rất đắt, không thể ngờ anh trai thằng
nhãi kia cũng là kẻ có tiền.
Ngoài
cửa có một cậu bé đang chơi bóng.
Nghe
nói anh trai thằng nhóc kia cũng tầm tuổi mình, Hãn Kiện đoán, cậu bé con này
có thể là con trai anh ta, liền dùng ngay chiêu bài cười tươi tiến đến thăm hỏi.
“Anh
bạn nhỏ, cha cháu có nhà không?”
Cậu
bé chớp chớp đôi mắt to, thanh âm nhuyễn nộn trả lời: “Có ạ ~”
Hãn
Kiện yên tâm, lập tức đi đến ấn chuông cửa, một lúc lâu sau không thấy có ai mở
cửa.
Gã
nhíu mày, quay lại gõ đầu cậu bé kia: “Cha cháu ở nhà sao không mở cửa?”
Cậu
bé bị gõ đầu, né tránh tí ngã, bĩu môi ủy khuất nói: “Làm sao cháu biết được?
Đây cũng không phải nhà cháu.”
Nói
xong đôi chân ngắn lũn cũn chạy đến căn nhà bên cạnh.
“………”
Hãn
Kiện囧囧 nhìn cậu nhóc chạy đi, nghẹn họng.
“Anh
là ai?”
Phía
sau đột nhiên vang lên giọng nói cứng nhắc của một nam nhân, hai mắt Hãn Kiện
sáng lên, xoay người: “A, anh chính là anh trai của Lục Quá đúng không? Tôi
là…… A?” – Quen nhau.
Nam
nhân đẩy gọng kính, nhíu mày nói: “Anh là ai?”
Khẩu
khí cũng sắc bén lắm…..
Nhớ
rõ người kia gọi là Lục… Lục cái gì ấy nhỉ?
A,
đúng rồi. Lục Kính Triết.
Hãn
Kiện trong lòng âm thầm bĩu môi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Tôi là
ông chủ của em trai anh.”
“…..
Thế à.” – Lục Kính Triết nhíu mày, cao thấp đánh giá gã một phen, bỗng dưng mỉm
cười – “Anh là bạn trai của nó?”
Bạn,
bạn trai…..
Hãn
Kiện hắc tuyến, nói: “Nhà anh có em trai, cũng không phải là em gái, bạn trai
cái quái gì…..”
“Em
trai hay em gái thì có gì khác?” – Lục Kính Triết cười nhạo, đẩy gọng kính,
lách qua người gã tiến đến cửa, bấm chuông, ánh mắt lại lướt qua nửa người dưới
của gã – “Nói cho cùng, anh cũng vẫn là người bị áp?”
Đây
là vẫn đề nguyên tắc, Hãn Kiện không vui, trừng mắt nói: “Anh thấy ông nội đây ẻo
lả sao!”
Sắc
mặt Lục Kính Triết trầm xuống: “Vậy em trai tôi ẻo lả sao?!”
“……….”
Hãn
Kiện rụt cổ, thầm nghĩ. Tên tiểu tử thối kia chả có chút nào ẻo lả hết, so với
nam nhân bình thường còn có phần tàn nhẫn hơn…. Chậc, tư vị trên giường tạm thời
không thể đề cập tới, đại khái so với nữ nhân cũng có điểm hơn.
“Hừ.”
– Thấy gã xấu hổ, tự biết bản thân sai, Lục Kính Triết cười lạnh: “Anh đến tìm
tôi làm gì? Chơi chán rồi muốn vứt?”
“…………”
Không
thể không nói, người trước mắt này tuy cách nói chuyện kỳ quái, nhưng từng câu
từng chữ đều vô cùng sắc bén.
Trước
không nói đến chuyện chơi chán hay không chán, nhưng mà cũng không thể tiếp tục
dây dưa với thằng nhóc kia được.
Mỗi
tối cậu ta đều áp mình, trong lúc kháng cự liền châm lửa, biến thành mình áp cậu
ta…. Chuyện này quả thực làm cho người ta thực mỏi mệt, một lần làm giống như
là hành quân ba vạn năm nghìn dặm vậy.
Hơn
nữa…..
Cậu
ta mới học trung học phổ thông, cũng không thể suốt đời chỉ làm đầu bếp ở cái
nhà hàng bé bằng lỗ mũi này của gã, thực sự là không có tiền đồ.
Hãn
Kiện phiền chán tặc lưỡi, thô thanh nói: “Làm lỡ cơ hội của cậu ấy, tôi không
gánh nổi cái trách nhiệm đấy đâu.”
Bấm
chuông mãi mà không thấy có người mở cửa, Lục Kính Triết thở dài, lấy chìa khóa
của mình ra mở cửa.
Đúng
lúc đó, cửa được mở.
Hãn
Kiện sửng sốt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
“Hôm
nay về sớm thế? Cậu…..” – An Duệ cau mày nói với Lục Kính Triết, tầm mắt hơi
nhìn về sau, liền run người – “…. A, ông chủ?”
Hãn
Kiện vui vẻ.
Gã
đột nhiên cảm thấy mình mở nhà hàng quả là đúng đắn, ai nhìn thấy cũng phải gọi
gã là ông chủ.
Gã
cười cười gật đầu: “An tiên sinh.”
Lục
Kính Triết cũng không thèm để ý đến hai người, cố đẩy người kia ra, cởi giày
vào nhà: “Cậu đang làm gì?”
An
Duệ liếc hắn một cái: “Có một người bạn đến, đang nói chuyện thôi.”
Quả
nhiên, Hãn Kiện đặt giỏ hoa quả xuống cửa, vụng trộm nhòm vào bên trong, trên
sô pha có một thanh niên xinh đẹp đang ngồi, mắt liếc thấy gã, còn cười cười.
Đàn
ông còn cợt nhả cái gì?
Hãn
Kiện bĩu môi, không kiên nhẫn nhìn Lục Kính Triết: “Rốt cuộc là anh có đón cậu
ta về không? Chỉ còn một tháng nữa là thi đại học…”
Nói
xong, gã đột nhiên sửng sốt.
Lục
Kính Triết nhìn chằm chằm thanh niên kia, mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch như
tờ giấy.
“Nói
chuyện?” – Một lúc lâu sau, Lục Kính Triết hít sâu một hơi, tựa tiếu phi tiếu
nhìn An Duệ - “Nói chuyện thâm nhập sao?”
An
Duệ nhíu mày, trầm giọng nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Lục
Kính Triết gỡ kính mắt xuống lau, ngữ khí mang theo tia trào phúng: “Mình chưa
nghĩ gì hết, cậu nghĩ là mình nghĩ cái gì?”
Nói
xong nhìn cậu thanh niên kia, thấy đối phương cũng tò mò nhìn mình, hắn cười:
“Tất cả mọi người đều giống nhau, cậu không cần phải câu nệ, hai người cứ tự
nhiên…. Dùng. Cứ coi như ở nhà mình cũng không sao, a, đúng rồi, có muốn dùng
phòng ngủ không? Tối hôm qua tôi mới mua một hộp Durex…”
“Lục
Kính Triết!” – An Duệ gằn giọng – “Đừng nói lung tung.”
Lục
Kính Triết gục đầu xuống, bả vai còn hơi phập phồng, nhìn qua như kiểu cây thiếu
nước, bộ dáng cao ngạo ngày thường không còn nữa.
An
Duệ lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, thở dài, tiến về phía trước.
Trong
nháy mắt, Lục Kính Triết nghĩ đối phương tiến tới an ủi mình, khẩn trương đến mức
cả người cứng đơ lại.
Nhưng
mà người kia vòng qua hắn, cầm lấy áo vest vắt trên ghế, mỉm cười nói với thanh
niên đang ngồi trên sô pha: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lúc
đi ngang qua Lục Kính Triết, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Cậu bình
tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ đi.”
Mỗi
lần cãi nhau, cũng đều chỉ có một câu: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Sau
đó đến một vị trí an toàn, không để ý đến nữa.
Hãn
Kiện đột nhiên có cảm giác, cuộc sống của hai người đồng tính mà gã vừa lén lút
xem trộm, cũng không khác phim tình cảm dài tập lúc tám giờ là mấy.
Nhưng
mà đặt đàn ông vào vị trí của phụ nữ, cảm giác càng thêm tàn nhẫn.
Bởi
vì đàn ông không cần an ủi, cũng không biết làm nũng.
Ngay
cả khi khóc cũng phải quay lưng lại với cả thế giới.
Hãn
Kiện cảm thấy, Lục Kính Triết đang quay lưng về phía mình hiện tại đang khóc.
Nhưng mà gã lại có cảm giác ghê tởm, nước mắt của một đại nam nhân cực kì quý
hiếm, sao có thể khóc thế được?
Gã
nghĩ nghĩ, mới nhẹ nhàng lên tiếng, từ ngoài nói vọng vào: “Này, Lục tiên
sinh….”
“Tôi
đã biết.” – Lục Kính Triết ngắt lời gã, tiếng nói lạnh lùng – “Tôi sẽ đón nó về.”
“A…”
– Hãn Kiện nhức đầu, vốn nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao trong lòng vẫn
có cảm giác gì đó quái dị, chỉ có thể liên mồm nói – “Vậy là tốt rồi, tôi…”
Lời
nói lại bị ngắt: “Nhưng mà anh nên nhớ kỹ, em trai tôi không phải ỷ lại vào
anh, nó thích anh. Tôi đón nó về, không phải vì nó hồ nháo, mà là vì anh không
đáng giá.”
Rầm----
Một
tiếng sét giữa trời quang, đánh trúng gã.
Vui,
thích?
Con
sói non thích mình?
Chẳng
lẽ mỗi ngày đi dạo vòng quanh bắt nạt mình, còn nói toàn những lời ác độc với
mình đều là vì thích mình sao?
Bà
nội ơi, làm sao có thể!
Hãn
Kiện sửng sốt nửa ngày, khô khan nói: “Anh, anh nghĩ sai rồi? Chúng tôi cùng lắm
chỉ là… là bạn bè thôi….”
Hai
chữ cuối dường như chạm vào nghịch lân của đối phương. Lưng Lục Kính Triết cứng
đờ, xoay người bước đến, đáy mắt lộ ra tia tối tăm.
Có
một chút Hãn Kiện đoán không đúng.
Hắn
không khóc.
Ngược
lại, hắn còn cười châm chọc: “Anh cho rằng anh là ai? Em trai tôi đúng là đứa
có mắt không tròng, coi trọng tên khốn nạn như anh, cũng chỉ có nó cho là xứng
đáng.”
Nói
xong, hắn đóng sập cửa lại, làm cho Hãn Kiện tí nữa thì gãy mũi.
“Cái
tên này…” – Hãn Kiện lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, còn than thở - “Tính cách
quá đáng ghét, khó trách họ An kia không thích.”
Cửa
nhà bật mở.
Một
giỏ hoa quả nện trúng gáy gã, khiến gã lảo đảo tí ngã.
“Mẹ
nó!”
Hãn
Kiện bị đau bất ngờ, chửi bậy một tiếng, nổi giận đùng đùng quay đầu, chỉ thấy
Lục Kính Triết khoanh tay đứng trước cửa: “Là tôi khiến người ta không thích,
liên quan gì đến anh?”
Hãn
Kiện chán nản, vừa muốn mở miệng: “Anh…”
Nhận
ngay một quả táo bay tới.
“Cút!”
Hoa
quả tiếp tục bay đến túi bụi làm cho Hãn Kiện chạy trối chết: “Mẹ nó mẹ nó mẹ
nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó………”
*****
Sáng
sớm Tiêu Thế tỉnh lại, Tô Mạch Ngôn còn
ghé vào ngực y say ngủ.
Đôi
môi tái nhợt dán vào ngực y, mái tóc hỗn độn cọ lên da thịt, làm y ngứa ngáy.
Y
cúi người nhìn gương mặt mệt mỏi vẫn đang ngủ, lông mày vẫn nhíu lại.
Trong
nháy mắt đầu óc y bối rối, nhưng là chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Chuyện
tối qua vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt y, y cũng không thể hiểu được tại sao
khi đó y có thể cuồng loạn như thế, khiến cho đối phương đau đớn, thắt lưng
cũng khó chịu, cuối cùng còn ôm lấy hắn, để hắn ghé vào ngực mình.
Cũng
không biết là do thực sự thoải mái hay do nguyên nhân nào khác, một người cẩn
trọng như Tô Mạch Ngôn, lại có thể nhanh chóng ngủ ngon sau khi mình hôn hắn trấn
an.
Y
thở dài, nhẹ nhàng đặt người kia nằm xuống giường, sau đó xoay người rời giường.
Thanh
niên thở dài mặc quần áo, hoàn toàn không chú ý Tô Mạch Ngôn đã len lén mở mắt.
Mục
tiêu – Cặp mông đầy đặn.
Thật
là mê người, thực muốn sờ sờ mấy cái….
Lão
nam nhân tai đỏ bừng, thầm nghĩ, nếu hôm nay kết quả xét nghiệm đúng là ung
thư, coi như là thành quỷ cũng phong lưu.
Thanh
niên mặc quần áo, đi về phía giường nhìn hắn.
Hắn
vội vàng nhắm mắt lại, còn lén lén lau miệng.
Vừa
rồi có chảy nước miếng không vậy?
Thanh
niên nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, sau đó xoay người, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tô
Mạch Ngôn lập tức bật dậy, tay đặt trước miệng, há mồm thở ra, lại hít hít.
Buổi
sáng rời giường miệng thường có mùi, không biết khi ngủ mình có há mồm không?
Xác
định là hơi thở cũng không có mùi quá khó chịu, lão nam nhân bắt đầu đứng dậy.
Gương
gương gương….
Động
tác quá mạnh, thắt lưng già yếu có cảm giác xót, bắp đùi cũng ẩn ẩn đau. Nhớ tới
tối qua thanh niên nắm chặt đùi mình hướng về trước, liều mạng chuyển động, liền
nhịn không được kích động.
Một
phen thật dọa người.
Trên
thảm cũng dính đầy vết bẩn, tối hôm qua hai người làm từ phòng ngủ đến phòng tắm,
trên thảm vẫn còn dính một chút chất lỏng, thấy vậy, tai hắn đỏ đến mức bốc
cháy.
Người
trẻ tuổi đúng là lợi hại, lúc này tư thế đi lại của hắn có vẻ giống con vịt.
Tô
Mạch Ngôn đi thử trước gương vài vòng, đến khi vịt biến thành gà, mới hít sâu một
hơi bước ra ngoài. Chưa đến phòng ăn, thanh niên đã bưng đồ ăn đi tới.
Đối
mặt lúc tỉnh táo, hai người đều sửng sốt.
“A,
ngài tỉnh rồi?”
“….
Ừ.”
“……”
“……..”
Không
khí lâm vào trầm mặc, hai người lơ đãng liếc nhau, tựa hồ lại thấy hình ảnh tối
qua hiện về, khiến cả người đỏ bừng từ đầu đến chân.
Cảm
giác đỉnh đầu có khói bốc lên, sắp cháy.
Lỗ
tai Tô Mạch Ngôn đỏ bừng, cúi đầu khẩn trương đi theo Tiêu Thế đến phòng ăn.
Cả
bàn tràn đầy đồ ăn, thịt bò trứng sữa, phối kết hợp lý, nhưng mà hai người đại
để là quá mức xấu hổ, cho nên đều cúi đầu, không có vẻ gì là thèm ăn cả.
Giống
như vợ chồng mới cưới vào động phòng vậy.
Tô
Mạch Ngôn bị ý nghĩ của bản thân làm cho xấu hổ, nhưng lại vô cùng ngọt ngào,
mím môi nhấm nuốt, khóe miệng cứng ngắc nhẹ nhàng cong lên, thành nụ cười mỉm.
“Mạch
Ngôn này, thân thể không thoải mái sao?”
Tô
Mạch Ngôn cứng đờ ra, vội vàng uống sữa để che giấu: “Không có.”
“Vậy
à.” – Tiêu Thế thở phào nhẹ nhõm mím môi xấu hổ nói: “Tôi, tôi nghĩ đến tối hôm
qua ngài bị ta…. Nơi đó còn đau….”
Tô
Mạch Ngôn cười khúc khích uống một ngụm sữa, ngẩng đầu nhìn y.
Nhìn
bộ dáng ngượng ngùng của thanh niên trước mặt mình, tựa hồ không hề có cảm giác
ghê tởm, trong lòng không khỏi dấy lên một tia hi vọng ----
Có
phải là người ta …… Có chút nào đó thích mình không?
Tiêu
Thế cũng không hiểu vì sao không dám nhìn hắn, vội vàng cúi đầu ăn cái gì đó.
Nghĩ
nghĩ, lại buông đũa, nghiêm nghị nói: “Kết quả kiểm tra…. Là hôm nay có sao?”
“………..”
Đúng
rồi, ngày hôm qua đi bệnh viện có gặp cha dượng y, như vậy chuyện kiểm tra thân
thể nhất định là y đã biết rồi.
Như
vậy tối hôm qua, y có lẽ là thấy bản thân hắn đã là một lão già, sắp xuống lỗ,
lại chủ động hiến thân, quả là đáng thương.
Tô
Mạch Ngôn rũ mắt xuống, một chút cảm giác sung sướng vừa mới dâng lên lại bị dội
nước lạnh, dập tắt.
Rơi
vào biên độ quá lớn, trái tim đập càng nhanh, có thể nghe thấy tiếng.
Hắn
xuất thần nhìn chằm chằm đồ ăn trong bán, cứng nhắc gật đầu: “Ừ.”
Tiêu
Thế nhìn hắn hồi lâu, thở dài: “Mạch Ngôn, chuyện tối hôm qua tôi không biết
nên nói thế nào…”
Tô
Mạch Ngôn nắm chặt tay, đầu càng cúi thấp.
“Thực
sự tôi không phải là đồng tính luyến ái, hơn nữa, ngài với Na Na…” – Tiêu Thế
mím môi, nhìn người kia khẩn trương đến co rúm lại, trong nháy mắt có chú khổ sở
– “Tôi với ngài cũng là nhiệt tình, bất luận là chuyện gì, tôi đều nguyện ý
làm.”
“……….”
“Tôi
không nghĩ muốn trốn tránh vấn đề, cũng không phải là người cổ hủ, cho nên……” –
Tiêu Thế nói xong, mắt thấy người kia đầu đã cúi đến mức sắp chạm đến áo, mới
giận dữ nói – “Xin anh cho tôi thêm một chút thời gian.”--- (Thế có thể
coi là xác định tình cảm rồi nhỉ :D, thế nên đổi xưng hô tôi – ngài sang
thành tôi – anh. Xưng hô của hai người này làm mình đau đầu lắm ý L)
Chương 44
“Không
cần khó xử.” – Lão nam nhân đầu đã cúi đến mức sắp chạm vào bàn ăn, buồn bã nói
– “Nếu là vì chuyện bệnh tật, tôi không cần cậu thương hại.”
Tiêu
Thế thở dài, bất đắc dĩ vươn tay sờ sờ
tóc hắn, sao trước kia y không phát hiện ra, người này kỳ thực là luôn không được
tự nhiên chứ? Tính tình lại khép kín, thoạt nhìn giống như mình đang bắt nạt hắn
vậy.
“Mạch
Ngôn, không phải là thương hại.” – Tiêu Thế ôn nhu nói, cảm giác được khi ngón
tay mình chạm đến vành tai đối phương, vành tai liền đỏ rực lên, không khỏi mỉm
cười – “Ít nhất, không chỉ là thương hại.”
“…….”
Nói
cách khác, quả thật là vẫn có một chút thương hại bên trong.
Nếu
không phải chính mình có khả năng sắp chết, nếu không phải là bộ dáng hiến thân
quyết liệt của mình, tối hôm qua chắc chắn y sẽ không điên cuồng cùng mình như
thế.
Đây
là sự thành thực của Tiêu Thế.
Hắn
biết, người thanh niên này từ trước đến nay không muốn lừa gạt người khác, cũng
sẽ không để cho người khác hi vọng vô nghĩa.
Muốn
lưu lại, vậy xin chờ.
Thất
vọng rồi, vậy rút lui thôi.
Tô
Mạch Ngôn rũ mắt, nghĩ rằng, đường lui sớm của mình đã không còn rồi, đến lúc
này, một chút thất vọng muộn màng thì cũng có sao đâu?
Trầm
mặc một hồi, tiếng đồng hồ vang lên, Tiêu Thế dừng vuốt tóc đối phương, nhẹ
nhàng hỏi: “Mấy giờ thì đến hẹn đi lấy kết quả?”
“…
Mười giờ.”
Tiêu
Thế nhìn đồng hồ, đã chín giờ, bệnh viện cách đây cũng khá xa, y đứng dậy: “Tôi
đi cùng anh.”
“Không
cần.” – Tô Mạch Ngôn cúi đầu, đi theo hắn, lấy tây trang của mình mặc vào, qua
một đêm lăn lộn, bộ quần áo nhăn nhúm hết lại – “Mình tôi có thể tự đi.”
Tiêu
Thế đang đi giày, nghe vậy dừng lại một chút, nhìn hắn: “Mạch Ngôn, tôi nói rồi,
không cần khách khí với ta.”
Tô
Mạch Ngôn liếc hắn một cái, mặt mày nhăn lại, không nói gì.
Nhìn
biểu cảm lúc này của đối phương, với người ngoài thì có cảm giác như là có gió
lạnh thổi qua, nhưng dưới con mắt Tiêu Thế, chắc chắn mười phần là cảm giác
không được tự nhiên, giống như là bị y khi dễ vậy.
Nhưng
y biết nói gì?
Ngay
cả bản thân y lúc này cũng rất hỗn loạn.
Đại
khái là hai người cùng buồn, tìm đến nhau, cũng không biết là đối phương nghĩ
gì, đoán tới đoán lui quả là mệt người.
Cuối
cùng y vẫn kéo Tô Mạch Ngôn đến bệnh viện. Tới nơi đã là mười giờ kém mười,
trong phòng có rất nhiều người, hai người đứng ngoài chờ tới lượt.
Từ
khi tỉnh ngủ, lão nam nhân đều thủy chung cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn
thanh niên, cố gắng nhẹ nhàng dịch ra xa một chút: “……….Cậu về trước đi, cho dù
có là ung thư thật thì cũng không có liên quan gì đến cậu.”
Thanh
niên quay sang, nhìn thấy vành tai đỏ rực của hắn, cảm thấy buồn cười: “Tôi nghe một chút cũng không sao, hơn nữa
hôm nay cũng không cần đi làm.”
Lão
nam nhân liếc mắt nhìn y một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, đầu lưỡi
như bị dính lại: “Không cần…”
Thanh
niên nhanh chóng tiến lên bức người lùi về góc tường, mỉn cười nói: “Tôi muốn ở
bên cạnh anh.”
Lão
nam nhân không nói.
Hắn
cúi đầu tự hỏi cả buổi, mới cứng ngắc gật đầu: “Được.”
Lần
này cả cổ lẫn mặt đều đỏ.
……….
Mấy
người xung quanh đều 囧囧 nhìn
hai đại nam nhân, suýt thì rớt cằm.
“Anh
xác định…. Anh đã từng bị chảy máu?” – Bác sĩ nhìn giấy xét nghiệm, sau đó quay
đầu đánh giá mặt mũi vị bệnh nhân này – “Thật sự là có chảy máu?”
Tô
Mạch Ngôn mím môi, trộm nhìn Tiêu Thế đang khẩn trương đứng bên cạnh, cứng ngắc
gật đầu: “Đúng thế.”
“Chậc,
không giống….” – Bác sỹ nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói – “Anh đã làm chỉ kiểm chưa?”
Chỉ
kiểm?
Tô
Mạch Ngôn nhíu mày nghĩ nghĩ, ngày hôm qua chỉ làm nội soi dạ dày, còn có sinh
tiết tế bào.
Hắn
lắc đầu.
“Ừm,
vậy thì khó đây, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý….”
Cả
Tô Mạch Ngôn lẫn Tiêu Thế đều cứng người.
Quả,
quả thật là ung thư sao?
Mặt
vị bác sỹ càng nhăn lại: “Anh cởi quần ra cho tôi xem.”
“Cái
gì?” – Không đợi Tô Mạch Ngôn nói gì, Tiêu Thế đã nhảy vọt đến – “Cởi quần làm
gì?”
Bác
sỹ nhìn y như kiểu xem bệnh thần kinh: “Kiểm tra chứ sao, xem hậu môn của anh
ta có bị nứt hay bị thương không.”
“….Bị
thương?”
Tô
Mạch Ngôn im lặng một chút, rồi nghiêm túc gật đầu: “Có.”
“Từ
sáng hôm qua?”
Lão
nam nhân nghiêm túc lắc đầu: “Hôm qua vẫn không việc gì, hôm nay bị thương.”
Tiêu
Thế chút nữa thì nghẹn nước miếng, mặt mũi đỏ bừng cả lên.”
Bác
sỹ liếc Tiêu Thế một cái, vuốt cằm nói: “Hôm qua vẫn không việc gì, vậy không
phải là bị trĩ….”
“Vâng,
không phải.”
Bệnh
trĩ đương nhiên là hắn biết.
“Như
vậy, gần đây anh có ăn thứ gì đó rất bổ không?”
Tô
Mạch Ngôn nhớ đến vị quái thai ở canteen kia, gật đầu nói: “Ngày nào cũng ăn.”
“Bác
sỹ.” – Tiêu Thế nhịn không được ngắt lời hắn, mím môi hỏi – “Xin hỏi… Anh ấy
còn có thể… Điều trị không? Là giai đoạn nào rồi? Đến giai đoạn cuối chưa? Bao
nhiêu tiền tôi cũng chữa.”
Bác
sỹ suy nghĩ một lát, vung tay lên: “Có lẽ… muộn rồi. Không cần chữa, vô dụng!”
“……..”
Đầu
óc Tiêu Thế trống rỗng, choáng váng, giai đoạn cuối rồi sao? Bó tay rồi?!
Tô
Mạch Ngôn thì lại rất bình tĩnh, tiêp tục hỏi bác sỹ: “Là bệnh gì thế? Tôi còn
sống được bao lâu?”
“………..”
Im
lặng ba giây, bác sỹ bật cười.
“Cái
gì? Ai nói anh sắp chế?” – Bác sỹ cười nói – “Anh chỉ là thượng hỏa mà thôi.”
Hai
người ủ rũ đần độn về đến nhà – Nhà trọ của Tiêu Thế.
Không
phải ung thư.
Tiêu
Thế ngây người ngồi ở sô pha, nhìn theo bóng dáng Tô Mạch Ngôn một mạch lao thẳng
vào bếp, nhất thời không biết phải làm gì.
Không
phải ung thư.
Y
thấp giọng nói, thế này mới có chút cảm giác chân thực, nhịn không được nhếch
môi.
Thật
là tốt quá… Hắn có thể sống thật lâu, mình còn có thể gặp hắn, cho dù là gương
mặt không có biểu tình gì cũng được, lỗ tai thường thường hồng lên cũng tốt,
cho tới giờ y mới thấy những thứ đó quý giá đến thế nào.
Tiêu
Thế đỡ trán, cúi đầu bật cười: “Đúng, còn có thể thỉnh thoảng ôm một chút.”
Nghĩ
đến đây, Tiêu Thế mới nhớ ra, Tô Mạch Ngôn về đến nhà liền vọt vào phòng bếp, đến
giờ vẫn chưa ra.
Tiêu
Thế nhíu mày.
Hắn
đang làm gì? Chả lẽ định tự tay nấu cơm để chúc mừng?
Nghĩ
đến bộ dáng gia sự vô địch của Tô Mạch Ngôn, Tiêu Thế không khỏi run rẩy.
Vị
giác chắc chắn sẽ bị tiêu diệt… Y thở dài, vào bếp tìm người.
Nếu
thân thể khỏe mạnh, hai người cũng nên chúc mừng một chút.
Nhưng
vừa mới bước vào, y bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt dọa sợ. Mở to mắt ra
nhìn, y tức giận nói: “Anh đang làm gì thế?!”
*****
Hãn
Kiện từ chỗ Lục Kính Triết về, tâm tình không thể nói là có bao nhiêu khoái
trá, như vừa trút được cả tảng đá đè trên người.
Vẻ
mặt của gã lúc này vô cùng dương dương tự đắc, tâm tình vô cùng tốt.
Gã
nghĩ một lúc, liền chuyển hướng đến nhà Tiêu Thế, muốn xem gần đây y sống thế
nào.
Tuy
y không nói ra, nhưng từ khi mẹ Tiêu đến N thành, y rất mệt, lại còn ly hôn, chắc
chắn tâm trạng không thể tốt được.
Nghĩ
vậy, gã cũng cảm thấy trong lòng hơi hơi chua xót.
Đứng
trước cửa nhà Tiêu Thế, gã vỗ vỗ hai má, cười lẩm bẩm: “Vô tâm vô phế, vô tâm
vô phế, vô tâm vô phế….”
Cửa
không khóa, gã hít một hơi, nhấc chân đá cửa, bày ra vẻ mặt hớn hở bình thường:
“Ha---ni---“
Vèo
---
Một
vật sáng loáng lướt qua người gã, va vào bức tường, rơi xuống.
Hãn
Kiện mở to mắt, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Mẹ nó! Ám khí?!”
Trên
thảm là một con dao gọt hoa quả sắc bén.
Phía
bên trong, không ngừng truyền đến tiếng Tiêu Thế hổn hển rống giận: “Mạch Ngôn,
anh bình tĩnh lại một chút! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói! Này này…. Bỏ dao
xuống! Này!”
Lại
là một trận lách cách.
Hãn
Kiện tròn mắt: “Làm gì thế? Có trộm sao?”
Nói
xong bắt đầu xắn tay áo, hùng dũng oai vệ hiên ngang đi về phía phòng bếp, liếc
thấy cái đèn bàn kia, liền lấy làm vũ khí.
Hãn
Kiện hít một hơi thật sâu, cẩn thận dựa sát vào tường, nhỏ giọng nói: “Hanny –
Tao đến giúp mày ~~”
Bên
trong không có người đáp lại.
Tiêu
Thế khàn giọng gào lên: “Mạch Ngôn, đó là dao phay! Anh dùng rồi về sau tôi lấy
đâu ra dao mà dùng! Gọt bút chì cũng không được… Nào, anh bình tĩnh lại đi, gọt
bút chì không giết người được đâu… A này, anh đừng cho ngón tay vào! Không
đúng, sao phòng bếp lại có gọt bút chì….”
Mạch
Ngôn?
Hãn
Kiện lặng đi một chút, không phải là nhạc phụ của nó sao?
Chẳng
lẽ là tức giận vì Tiêu Thế ly hôn với con gái, cho nên đến làm ầm ĩ?
Không
đợi gã kịp hiểu rõ, lại một trận đinh đinh đang đang ầm ĩ.
Hơn
nửa ngày, đạo tặc rốt cuộc cũng bị bắt.
Tiêu
Thế dùng sức ôm lấy thắt lưng người kia, giữ chặt tay hắn, ôm chặt vào lòng, kiệt
sức nói: “Mạch Ngôn…. Rốt cuộc là anh đang làm gì?”
Lão
nam nhân bị ép buộc cũng mệt mỏi quá mức, thở hổn hển một hồi, mới buồn bã nói:
“Không phải ung thư.”
“Không
phải là ung thư không tốt sao?” – Tiêu Thế không hiểu nói – “Chẳng lẽ anh hi vọng
bị ung thư? Lại còn muốn tự sát….”
“………”
Tô
Mạch Ngôn nghiêm túc nhìn gã, trên mặt không có chút ý trêu chọc nào: “Tôi nghĩ
mình sắp chết, nên mới đến cường bạo cậu.”
“Cường,
cường bạo?” – Tiêu Thế ngẩn người ra, rồi lập tức run rẩy.
Tối
hôm qua, hắn cho rằng thế là cường bạo y sao?
Dùng
cái gì? Mông sao?
“Đúng
vậy.” – Biểu tình của lão nam nhân rất thành thực – “Cậu rất buồn đúng không?”
“Hả?
Cái gì?” – Tiêu Thế cảm giác đâu óc mình không thể theo kịp những ý nghĩ của hắn.
Ngữ
khí của lão nam nhân vô cùng chắc chắn: “Cậu cũng cho là tôi sắp chết, mới có
thể để yên cho tôi cường bạo.”
“……….”
Cho
nên tôi muốn tạ tội.” – Tô Mạch Ngôn nghiêm túc nhìn y.
“…………”
Tiêu
Thế囧囧nhìn hắn: “Dùng cái gì tạ
tội? Dao phay sao?”
Nhạc
phụ đại nhân vẫn rất bình tĩnh: “Nếu có mã tấu, tôi có thể mổ bụng.”
“………..”
Nhìn
thấy thanh niên vẫn đang dại ra, đáy mắt lão nam nhân lóe lên một tia sáng,
nhanh chóng vớ lấy con dao cuốn bút, cố sức nhét ngón tay út vào, quay sang bên
nói: “Không thể tự sát ở nhà cậu, trước tôi bồi thường cậu một ngón tay.”
“………….”
Tiêu
Thế dại ra một giây, lại gào lên thảm thiết: “A a a, anh đừng có làm xằng bậy!!!
Đưa tay đây, tháo ra nhanh lên! Nhanh tháo ra!!!!!!!!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét