Sự Buồn Phiền của
Sở Đại Hiệp
Lần ngoại dương
thư mị ảnh lần ngoại ngũ
Sở đại hiệp gần đây có chút buồn phiền nguyên
nhân chính chính là mối quan hệ của hắn với Quân Thư Ảnh. Nghĩ cặn kẽ một chút,
tựa hồ Quân Thư Ảnh đối với hắn luôn một bộ thái độ không vô sở vị (chẳng có
liên quan gì), tựa hồ Sở đại hiệp hắn tồn tại kỳ thật cũng không phải là gì đặc
biệt đáng giá để ý.
Đối với Sở Phi Dương mà nói,
Quân Thư Ảnh là máu thịt của hắn , chiếm một vị trí quan trọng trong tim hắn.
Có khi đêm khuya tỉnh lại , muốn đem người bên cạnh gắt gao ôm vào, sự ấm
áp nhu hòa trong lòng ngực kia là xúc cảm an tâm không gì sánh được. Khẽ vuốt
thân thể y, khẽ hôn trán của y, gương mặt y, rõ ràng là cái nam nhân giống như
hắn võ nghệ cao cường, cũng không mềm mại nhỏ bé và yếu ớt, nhưng luôn làm cho
hắn muốn yêu thương cưng chiều và che chở, khi đối mặt với hắn quả thực không
biết phải như thế nào mới có thể thổ lộ tình yêu đầy ngập của hắn. Thế nhưng
khi nhìn Quân Thư ảnh, Sở đại hiệp tựa hồ chỉ có thể than thở mộ câu: khả hữu
khả vô. ( như có như không)
Ô hô thương thay, thật đáng
buồn thật đáng buồn.
Nghĩ đến từ khi quen biết tới
nay, Quân Thư Ảnh duy nhất một lần lo lắng cho hắn, chính là thời điểm hắn bị
thương nặng.
Dù sao hắn vẫn tìm cách khiến
y lại một lần nữa thành thật thể hiện thương tiếc đối với hắn, Sở Phi Dương ai
oán địa nghĩ. Nhưng hiện giờ võ công của hắn sớm so với không thể so sánh với
trước kia. Từ trước còn là đệ nhất thiên hạ không người có thể địch, hiện giờ
do một nhân duyên trong họa có phúc nhân kia, lại càng đạt đến trình độ tuyệt hảo.
Muốn bị thương, nói dễ hơn làm.
Sở Phi Dương là thật tâm phiền não vấn đề này, Thiên Nhất Giáo chủ lại bị kéo tới nghe hắn kể khổ , âm thầm nghiến răng một cái. (ảnh nghiến răng bởi vì điên tiết đó mà, có ai đời than khổ vì mình siêu quá không ai làm bị thương được)
” Muốn thụ thương, còn không
dễ dàng sao.” Thanh Lang liếc tà Sở Phi Dương một cái, ” lấy thái đao tự cấp tự
túc đi. Muốn nặng bao nhiêu thì sẽ nặng bấy nhiêu.”
” không được, ta có chân khí
hộ thể. Muốn tự sát đều không chết được.” Sở Phi Dương nhíu mày thở dài. (a
đang khoe khoang hử)
Thanh Lang khóe môi khẽ động
một chút. Con mẹ nó ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Đương nhiên, chỉ có thể
suy nghĩ thế thôi.
Thanh Lang buông chén ngọc vô
giá, đau lòng địa sờ sờ vết xước trên mặt chén bị chính mình làm ra, bất đắc dĩ
nói: ” Sở huynh, ngươi còn không biết, Quân Thư Ảnh dạng người như vậy sao ? Hắn
đối với ngươi đều tự nguyện làm người ở dưới , còn vì người mà sinh cái :
mập mạp tiểu tử, ngươi còn muốn thế nào?!”
” không đủ, không đủ.” Sở Phi
Dương vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, ” Yến đối với ngươi ngoan ngoãn phục
tùng, ngươi tự nhiên không hiểu ta khó xử. Ai.”
” Nếu hắn phải đợi ngươi chết
mới biết thương tâm, vậy ngươi đi chết đi.” Thanh Lang tức giận nói.
” không ổn, không ổn.” Sở Phi
Dương ngưng thần suy tư một lát, lại lắc đầu nói: ” ta thương hắn kính hắn, ta
đối với hắn tuyệt sẽ không lừa gạt. Quên đi, ngươi như thế, nói ngươi cũng
không hiểu.”
Răng rắc, chén ngọc tinh xảo
trong tay Thanh Lang rốt cục cũng tới số tan nát. (tội nghiệp cái chén )
※※※
Quân Thư Ảnh phong trần mệt mỏi
từ ngoài quay về. Trước đó vài ngày nghe nói ở trong một cái thành nhỏ vô danh
tại biên thuỳ xuất hiện một số bảo vật vô giá bị thổ phỉ cướp, liền động tâm
tư. Tại trong biện viện yên tĩnh này cũng rảnh rang nhàn rỗi đã lâu, một thân
gân cốt lười biếng sắp lên cả mốc đến nơi. Khi đó Sở Phi Dương cũng không ở
đây, liền viết phong thư, để lại , đồng thời đưa Tiểu Thạch Đầu đem nhờ một
hộ săn bắn láng giếng hảo tâm trông giữ, liền đi thẳng. Đi một tháng có thừa,
thu hoạch không nhỏ, cướp đoạt chút tài bảo thần binh bí tịch võ công, còn thay
Tiểu Thạch Đầu đầu làm ra một viên thạch đầu đông ấm hạ lạnh. Tuy rằng không biết
là vật gì, Thế nhưng cũng xác định đây là một vật phi phàm.
Về tới trước cửa tiểu viện liền
thấy, đại môn đóng chặt, trước cửa lá rụng một mảng, nghiễm nhiên vẫn là trạng
thái khi hắn rời đi . Quân Thư Ảnh mi đầu hơi nhíu, liền đi trước đem Tiểu Thạch
Đầu đón trở về. Khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình lưu hắn ăn cơm chiều của
hàng xóm, ôm Tiểu Thạch Đầu buồn ngủ trở lại biệt viện, đem Tiểu Thạch Đầu đặt
đến trên giường, liền đi kiểm kê đồ vật này nọ vừa mang về.
Trong những bảo vật tốt nhất
dễ làm người khác chú ý chính là một thanh trường kiếm mang hình dáng phong
cách cổ xưa, trầm ổn lại rất nặng, cũng không mất đi sự sắc sảo. Lúc đó khi ở
giữa một đống thần binh lợi khí vô giá, nó lẳng lặng nằm ở một góc phòng, nhưng
tự bản thân nó xuất ra một khí thế vương giả đạm mạc xuất trần. Quân Thư Ảnh
liếc mắt một cái liền nhìn ra nó. Tay cầm trường kiếm hướng về ánh mặt trời
ngoài cửa sổ, lại tràn đầy ánh sáng lấp lánh khiến người mê say.
Chợt nghe cánh cửa ở phía
ngoài sân truyền đến một hồi tiếng vang khác lạ, Quân Thư Ảnh tâm hạ cảnh
giác, đưa tay vỗ vào ám cách( nút mở cơ quan cửa ngầm – hay thường có trong
phim chưởng HK đó mà) đầu giường, sàng phô chậm rãi xoay lật bề mặt trên
nghiêng xuống , Tiểu Thạch Đầu cũng tỉnh lại, dùng tay nhỏ bé dụi dụi con mắt,
tay bấu ở đầu nghiêng của sàng phô đang xoay úp nghi hoặc kêu nha một tiếng.
Quân Thư Ảnh tiến lại gần sờ
sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, dịu dàng cười nói: ” Tiểu Thạch Đầu ngoan, đừng
lên tiếng.” liền lại vỗ ám cách một cái, giường trở mình quay về nguyên dạng.
( ở đây chắc nhiều người đọc
cũng không hiểu lắm nhỉ, đại khái là cái ván giường của Ảnh ca nó xoay được ,
sau khi nhấn nút để bé iu xuống dưới gầm giường dấu liền xoay về nguyên dạng
như bình thường)
Quân Thư Ảnh hướng phía ngoài
cửa đi ra, đã thấy Thanh Lang nghênh diện tiến vào, sửng sốt một chút, nghi hoặc
nói: ” ngươi……”
Thanh Lang hướng hắn khoát
tay áo, xoay người về phía sau. Hai gã thủ hạ Thiên Nhất Giáo liền mang một người
tiến vào.
” đặt ở trên mặt đất, đặt xuống.”
Thanh Lang mệnh lệnh nói. Lại xoay người hướng Quân Thư Ảnh nói: ” Sở Phi Dương
sắp chết, chịu khó chăm sóc hắn đi.”
” cái gì?!” Quân Thư Ảnh cả
kinh nói, ” Thanh Lang, ngươi lại có cái gì quỷ kế?!”
Thanh Lang tà tà cười nói: ”
ta nếu có chút cái gì quỷ kế, liền trực tiếp giết Sở Phi Dương, bắt ngươi trở về
cùng làm bạn với Yến rồi, ngươi nói có tốt không?”
Quân Thư Ảnh trong mắt hàn
quang chợt lóe, thân hình khẽ nhúc nhích, vài điểm hàn quang đánh về phía Thanh
Lang. Thanh Lang xoay người một cái, từ trong tay áo giũ rớt xuống đất vài cái
ám khí, bất đắc dĩ nói: ” vẫn là cái người không biết đùa như cũ a. Quên đi, ta
đi rồi, nhĩ nhĩ hảo hảo chiếu cố nam nhân của ngươi đi.”
Quân Thư Ảnh chán ghét nhìn
cái tên Thanh Lang kia rời đi, đợi tới khi hắn và hai tên thủ hạ biến mất ở
ngoài tầm nhìn, mới ngồi xổm xuống, đem người nằm trên mặt đất kia kéo lại.
Sở Phi Dương sắc mặt trắng bệch,
đang hôn mê .
” Sở Phi Dương?!” Quân Thư Ảnh
hô một tiếng, hiển nhiên không có một tiếng đáp lại. Khẽ thở dài, liền đem hắn
đặt ở trên giường trong phòng, tra xét đơn giản một chút. Sở Phi Dương hơi thở
mỏng manh, mạch ở tay bất ổn, giống như thật sự là bị thương không nhẹ.
Quân Thư Ảnh cảm thấy thất
kinh. Cư nhiên hiện tại còn có người có thể gây tổn thương Sở Phi Dương, mà người
này lại là địch không phải bạn, thật sự là rất không ổn, về sau sợ phải càng cẩn
thận hơn .
Lúc này trên giường Sở Phi
Dương giật giật, cau mày hừ nhẹ tỉnh lại.
” Ngươi tỉnh. Là ai đả thương
của ngươi? Ngươi làm sao lại là trêu chọc tới loại địch nhân khó giải quyết như
vậy?!” Quân Thư Ảnh không hờn giận nói.
Sở Phi Dương gian nan muốn ngồi
dậy, Quân Thư Ảnh chỉ ở một bên lãnh nhãn nhìn, Sở Phi Dương vừa dậy được phân
nửa liền ngã lại xuống giường, khổ sở ho một trận. Quân Thư Ảnh bàng quan một
lúc lâu sau, cuối cùng than nhẹ nghiêng người tới trước vì hắn thuận khí.
Sở Phi Dương rốt cục hơi thở
cũng bình ổn, sắc mặt bởi vì một trận ho khan vừa rồi nổi lên chút mất tự nhiên
liền đỏ ửng.” sắc mặt của ta thoạt nhìn như thế nào?” Sở Phi Dương mở miệng hỏi.
Quân Thư Ảnh tinh tế quan sát
một chút, trả lời: ” thật không tốt.”
Sở Phi Dương lại hỏi: ” vậy
ngươi cảm thấy được như thế nào?”
” cái gì?!” Quân Thư Ảnh khó
hiểu nhíu mày.
Quân Thư Ảnh trong mắt nào có
dáng vẻ dù chỉ là nửa điểm đau lòng?! Sở Phi Dương thất bại lắc đầu nói: ”
không có việc gì.”
Quân Thư Ảnh nói: ” hiện giờ
gặp phải đối thủ lợi hại như vậy, sau này có phiền phức đây . Ngươi trước tiên
điều trị nội tức cho mình, cần phải mau chóng khôi phục mới tốt.” nói xong liền
đứng dậy. Sở Phi Dương giữ chặt tay hắn, vội la lên: ” Ngươi đi đâu vậy?”
Quân Thư Ảnh kỳ quái
nói : ” ngươi phải chữa thương, ta tự nhiên không tiện quấy rầy.”
” ta không chữa thương.” Sở
Phi Dương phẫn nộ nói.
” vì sao?!” Quân Thư Ảnh khó
hiểu, bỗng nhiên lại như hiểu được, gật đầu nói: ” đúng vậy, ngươi không cần chữa
thương. Phản chính ngươi chân khí trong cơ thể khả hộ ngươi chu toàn.”
” Ngươi chính là chắc chắc ta
chết không được đúng không?!” Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, tức giận
trong lòng.
Quân Thư Ảnh sắc mặt cũng khó
xem, nhíu đôi mi im lặng không lên tiếng.
Hai người im lặng đối mặt
trong giây lát, Sở Phi Dương đột nhiên đưa tay kéo Quân Thư Ảnh, nhưng bởi vì
không có khí lực, Quân Thư Ảnh cũng vì nhất thời không chuẩn bị liền ngã lệch về
phía giường. Quân Thư Ảnh lửa giận nổi dậy, dùng sức vẫy tay Sở Phi Dương ra, lại
không biết động đến chỗ nào của hắn, Sở Phi Dương miệng kêu đau một tiếng. Quân
Thư Ảnh vội không dám cử động nữa. Sở Phi Dương nhìn hắn bất động , liền không
quan tâm muốn đem hắn nhấc lên giường đặt ở dưới thân. Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ
nói: ” Sở Phi Dương, ngươi phát điên cái gì?”
Sở Phi Dương cũng không nói,
nỗ lực dùng mọi thủ đoạn giữ y. Quân Thư Ảnh cảm nhận hơi thở đang từ miệng hắn
thở ra, cũng không biết hắn rốt cuộc bị thương ở nơi nào, liền thật sự không
làm sao dám giãy giụa, cuối cùng cũng ỡm ờ nằm im ở dưới thân của Sở Phi Dương
.
” Cư nhiên vừa đi hơn một
tháng cũng không có âm tín. Ta nghĩ ngươi chết bầm chỗ nào rồi. Để cho ta làm.”
Sở Phi Dương nghiến răng chịu đựng liền nói.
Quân Thư Ảnh ngăn Sở Phi
Dương đang muốn áp chế mình dưới thân hắn, nhắc nhở nói: ” Thương thế của
ngươi……”
Sở Phi Dương dùng đôi mắt đỏ
rực nhìn y nói ” Không chết được.” , liền hung tợn hôn xuống. Quân
Thư Ảnh thỉnh thoảng nghe âm thanh Sở Phi Dương không tự giác hít thở dồn dập,
trong ngực đều thay hắn đau đến hoảng loạn. Bất quá nếu chính hắn không thèm để
ý, y cũng không cần vì hắn khẩn trương. Hơn một tháng không gặp, mọi tưởng niệm
đều không phải là đều vì Sở Phi Dương hắn sao……
※※※
Sau tấm màn lụa mềm mại ngát
hương . Ở trong một gian kỹ viện lớn nhất trong thành .
Thanh Lang tay trái ôm nam nhân xinh đẹp đang nơm nớp lo sợ, tay phải chuyên chú nâng chén rượu ấm nhẹ nhàng phe phẩy, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói nhỏ, cũng không biết là lầm bầm lầu bầu hay là đang hướng nam nhân sợ sệt không ngớt trong long ngực của chính mình nói: ” Cho nên a, là người đôi khi phải hiểu được lúc nào thì nên cảm thấy đủ. Cái tên kia đi ra ngoài cướp bóc còn biết cấp tướng công của hắn mang về một thanh kiếm. Ngươi thì sao? Ngươi đang làm gì? Ngươi sẽ ở tại thời điểm lúc ta không biết, lấy tiền của ta đi ra đánh bạc, phiêu kĩ. Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ đây, Yến……”
Sau cuộc mây mưa đã qua, xuân
ý tràn đầy .
Sở Phi Dương từ phía sau đem
Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực, một tay nắm lấy y , từ từ chậm rãi mút lấy đôi
môi kia . Quân Thư Ảnh từ từ nhắm hai mắt, đợi dư vị kia qua đi, mở miệng nói:
” ta đây lần này ra ngoài, thăm dò và đem về cho ngươi một thanh bảo kiếm.”
” Thật không?” Sở Phi Dương
giọng mơ hồ nhẹ nói, ” Ngươi đã xem qua thì nhất định là tốt nhất.”
Quân Thư Ảnh cười cười, lại
nói: ” Còn cấp Tiểu Thạch Đầu……”
Quân Thư Ảnh đột nhiên không
có thanh âm, thân thể cũng đột nhiên cứng đờ.
” Làm sao vậy?!” Sở Phi Dương
phát giác dị trạng của hắn, vội thân thiết hỏi.
Quân Thư Ảnh nhắm lại đôi mắt,
chua xót nói: ” Tiểu Thạch Đầu ở ám cách dưới ván giường……”
※※※※※※※※※※※※※※※※
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét