Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Giang hồ đệ nhất mĩ nhân 4

[4]
Chân Thủy Môn.
Hắc y nhân cung kính quỳ trên mặt đất, Phinh Đình Tiên Tử đối diện với cái gương để trang điểm, nhàn nhàn hỏi: ” Mật thư đã giao đến tay cho Hắc Phong chưa?”
” Bẩm môn chủ,  đã giao.” người kiatrả lời.
” Tốt lắm.” Phinh Đình Tiên Tử cười nói: ” lúc trước bởi vì sợ Quân Thư Ảnh kia khả nghi, cho nên làm cho Hắc Phong một lòng giả trang Sở đại ca thật tốt, không cần đúng giờ hướng ta hội báo. Thật làm phiền các ngươi đại phí tinh lực, vừa muốn giám thị vừa muốn truyền tin.”
” Thuộc hạ cam tâm vì môn chủ vượt lửa quá sông, máu chảy đầu rơi!” người hầu kia lớn tiếng cho thấy lòng trung thành tràn đầy.
Phinh Đình Tiên Tử thoải mái nói: ” hảo, tốt lắm. Các ngươi cùng Hắc Phong đều là hảo bằng hữu của ta. Dù sao Sở đại ca sớm hay muộn cũng là của ta, nếu là Hắc Phong kia thật sự thích Quân Thư Ảnh, hắn có khả năng  vì mình chống đỡ. Ta sợ hắn đầu mộc không thể làm, cố ý đi nhắc nhở hắn.” nói xong đem son đỏ kia nhấp ở trên môi, khẽ cười nói: ” Đến lúc đó mọi người đều cũng là người nhà, mới có thể xem như chuyện vui lớn. Ngươi nói có phải hay không?!”

” Lời nói Môn chủ thật đúng.”
Phi Dương đình tiên tử cười, càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp đã được cẩn thận tinh tế tân trang.

—————————————————–
Quân Thư Ảnh nhàn nhã vượt qua năm sáu ngày không ai quấy rầy, nhưng mà cũng không có thoải mái như trong tưởng tượng.
Một mặt là biết rõ có người giám thị, nhưng lại vô lực đem bọn đạo chích này trảo đi ra. Vừa nghĩ tới chính mình nhất cử nhất động đều bị những tên núp trong bóng tối theo dõi, Quân Thư Ảnh đã cảm thấy cả người khó chịu.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, bởi vì tâm lý bình dấm chua Sở Phi Dương luôn luôn đối với y như lão gà mái bảo vệ con, lúc này đây lại không có nói rõ ràng với y, cũng không có những hành động cụ thể nào khác. Vậy chỉ có một loại khả năng, đối tượng bọn họ nhằm vào chính là Sở Phi Dương, không phải mình.
Một nguyên nhân khác, có một chút làm cho người ta khó chịu . Vài ngày không thấy được Sở Phi Dương, dĩ nhiên cũng hiểu được toàn thân khó chịu. Nhàn nhã thì nhàn nhã , chính là có chút khó chịu.
Cho nên lúc Sở Phi Dương đem một bầu rượu cùng hai cái chén rượu Hoảng đến trong viện, Quân Thư Ảnh cũng không giống như mấy ngày hôm trước lòng tràn đầy sự không kiên nhẫn mà đuổi người.
Sở Phi Dương đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt cười đến sáng lạn như ánh mặt trời. Hắn giơ giơ lên bầu rượu trong tay, giống như hiến vật quý cười nói: ” hảo tửu trăm năm của Túy Tiên Lầu, yêu quân nhất phẩm, các hạ khả nguyện nể mặt thưởng thức?!”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, không có trả lời, lại đi vào trong phòng ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Sở Phi Dương khóe miệng ý cười càng sâu, theo đi vào, ngồi ở bên người Quân Thư Ảnh. Đưa tay châm hai chén rượu, cầm lấy một ly đưa đến trước mặt Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương ám muội nở nụ cười nói: ” Ta đã đem Tiểu Thạch Đầu hảo hảo khóa ở trong phòng ……” nói xong đem cái chén rỗng bỏ xuống sau đó  nhẹ nhàng lấy tay phủ lên mu bàn tay của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, liền rũ mắt thưởng thức chén ngọc nho nhỏ trong tay.
Sở Phi Dương thoáng kinh ngạc nhíu mày. Trước kia hơi chút trêu chọc y liền đen mặt, lần này thật khó được, cư nhiên không có xù lông. ( ảnh ví vợ như mèo a, Ảnh ca mà biết được thì anh chỉ có chik)
Sở Phi Dương lại vì hắn châm tiếp một ly, Quân Thư Ảnh lại là ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sở Phi Dương cười mở miệng nói: ” uy, như vậy ngưu ẩm dễ dàng say a.”
Quân Thư Ảnh thản nhiên Phiêu liếc hắn một cái, lại tự châm tự ẩm hai chén.
Sở Phi Dương nhìn hắn, nhưng hô hấp bất giác cứng lại. Vốn bởi vì mấy ngày trước huyên náo không có gì gọi là vui vẻ, hắn không có hi vọng Quân Thư Ảnh cho hắn xem cái sắc khí gì gọi là hoà nhã. Thế nhưng hiện tại……
Sở Phi Dương mặt dày dùng tay nắm chặt bàn tay thon dài của Quân Thư Ảnh, cười nhẹ nói: ” sao phải thuận theo như vậy ?! Mấy ngày không thấy, chính là nhớ sao ?!”
Quân Thư Ảnh rút tay ra, lại đem cái chén của chính mình đưa sang, ở miệng chén của Sở Phi Dương chạm nhẹ một cái, nói: ” Hãy bớt sàm ngôn đi, bồi ta uống rượu.”
Sở Phi Dương nhếch mi một cái, đem rượu  trong chén kia uống cạn, cười đến mặt mày loan loan, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
” Đám bọ chó này thật sự là đáng ghét.” Sở Phi Dương nhíu mày thấp giọng nói, quả thực có chút nghiến răng nghiến lợi.
Quân Thư Ảnh cũng lười hỏi nhiều, đưa tay cầm chén rượu Hoảng ở trên bàn, một bộ dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Sở Phi Dương oán hận, một tay cầm bầu rượu, một tay ôm Quân Thư Ảnh, đứng dậy đi đến trước giá sách ở vách tường trong nội thất.
” Ngươi làm gì?” Quân Thư Ảnh cả kinh nói.
Khi tới trước giá sách, Sở Phi Dương vươn tay, không biết vỗ cơ quan nào, hai người liền bị một lực mạnh mẽ đẩy về phía trước, dường như xuyên qua giá sách rất nặng kia.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong mũi ngửi được một cỗ âm lãnh, lại không biết thân ở nơi nào. Còn không có kịp phản ứng, liền bị Sở Phi Dương một phen thôi dựa vào trên tường.
. 07
Tiểu Thạch Đầu ở giường nhỏ của mình tỉnh lại, dùng bàn tay trắng mập bé nhỏ nhu nhu đôi mắt, nằm ở trên giường đầu nhìn nhìn xung quay, nhưng không có nhìn thấy hai cái thân ảnh quen thuộc kia. Đem món đồ chơi nắm ở trong tay đặt trên miệng cắn một lát, cắn cho đến khi ướt đẫm, làm trên cằm của chính mình cũng dính đầy nước miếng, mới chán đến chết rồi buông món đồ chơi kia ra.
Tiểu Thạch Đầu vươn tay cố gắng nghiêng cái thân hình nhỏ bé mập mạp của mình, gian nan bò đi. Đi đến bên mép giường nhìn một vòng, bị độ cao của cái giường làm sợ tới mức thối lui về phía sau. Chậm rì rì xoay người, đem mông hướng phía ngoại, đặt mông lùi xuống phía dưới. (Ý bé xuống giường bằng cách lùi cái mông ra trước rùi thả hai cái chân xuống, cách xuống giường của các bé cưng đó mà)
Ở mặt đất sát chân giường cố ý trải cái đệm thật dày mềm, Tiểu Thạch Đầu ngã chỏng cả bốn vó ở trên đó, nhoáng một cái từng bước đi về phía cạnh cửa. Thân thủ đẩy, nhưng cửa không động đậy. Lại cố gắng lôi kéo, nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào.
” Ngốc…… Nha nha.” Tiểu Thạch Đầu hé miệng kêu la, đem toàn bộ sức mạnh của bé đẩy mạnh cánh cửa. Cánh cửa hơi hơi vang lên vài cái. Tiểu Thạch Đầu dừng lại, ngửa đầu nhìn cái cửa cao như Nam Thiên Môn kia, chờ giây lát.
Dĩ nhiên là một tia động tĩnh cũng không có.
Tiểu Thạch Đầu quay người lại, lại chậm rãi đi trở về. Đột nhiên, chi nha một tiếng, phía sau một tia gió lạnh thổi vào đến.
” nha?” Tiểu Thạch Đầu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đại môn từ từ mở ra kia.
※※※
Chân Thủy Môn.
” Sở đại ca, ngươi xem hoa này, tất cả đều là ta hao hết tâm lực từ các nơi thu thập tới.” Phi Đình Tiên Tử chỉ các loại hoa ở xung quanh nở rực rỡ, giới thiệu giống như khoe ra vật quý , ” Ta dám nói ngươi không có khả năng ở địa phương khác nhìn thấy nhiều loại hoa đẹp ở cùng một chỗ như thế này.”
Nàng đối mặt Sở Phi Dương thì luôn luôn bằng vẻ mặt ngây thơ rực rỡ, giống như một bức tranh tuyệt mỹ, càng hiển động lòng người.
Sở Phi Dương thản nhiên cười nói: ” hoa là rất đẹp, người còn đẹp hơn.” (- – !!!) nổi óc
Đối mặt với lời ca ngợi trắng ra như thế, mà ca ngợi kia lại xuất từ miệng Sở Phi Dương, Phinh Đình Tiên Tử tự nhiên tâm hoa nộ phóng. Nàng không chút nào che dấu nét hân hoan ở đuôi chân mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào: ” Sở đại ca, ngươi cuối cùng cũng nhìn đến cái hay của Phinh Đình……” vừa nói vừa tới gần, đem mặt y dựa trước ngực Sở Phi Dương, lại nói: ” Ta xem Sở đại ca mấy ngày qua có chút rầu rĩ không vui, cho nên đã mệnh bọn họ tiểu oa nhi mà ngươi quan tâm mời tới. Hai ngày nữa là ngươi có thể nhìn đến hắn . Đứa con của Sở đại ca, ta cũng rất muốn gặp mà.”
” Cái gì?!” Sở Phi Dương một phen kéo Phinh Đình Tiên Tử ra, nắm hai vai của nàng vội la lên: ” ngươi không phải nói thật sao. Nếu để cho…… Nếu để cho Quân Thư Ảnh biết, hắn……”
” Sở đại ca, ngươi yên tâm đi, ta đã nói cho Hắc Phong để hắn ổn định Quân Thư Ảnh, hơn nữa thoạt nhìn hắn cũng làm tốt lắm.” Phinh Đình Tiên Tử cười nói, ” Thủ hạ của ta nhất định sẽ hảo hảo mà đem Sở tiểu công tử an an toàn toàn một bộ hoàn hoàn hảo hảo đưa tới được. Ta làm như vậy, chính là hy vọng Sở đại ca sau này có thể toàn tâm toàn ý ở lại bên người Phinh Đình.” Phinh Đình Tiên Tử vừa nói vừa dựa vào trong ngực của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương tay nhẹ nắm ở đầu vai nàng nhẹ nhàng vuốt trên tóc của nàng, trên mu bàn tay thế nhưng lại âm thầm sử dụng lực làm gân xanh nhô lên .
※※※
Quân Thư Ảnh nhắm mắt, khi mở ra đã dần thích ứng với ánh sáng âm u. Hắn xung quanh nhìn nhìn, đúng là một cái mật thất bố trí có chút nho nhã. Bàn đá ở bốn hướng, đồ vật trang trí bằng đá, giường đá, đầy đủ mọi thứ.
“…… Cái mật thất ẩn giấu của ngươi còn bao nhiêu người biết ?” Quân Thư Ảnh có chút bất đắc dĩ, ” Đại hiệp như ngươi nhìn sao cũng không thấy quang minh lỗi lạc.”
” Cũng không phải ta tạo.” Sở Phi Dương vẻ mặt vô tội nói, tay ở bên dưới cũng không thành thật ở trên lưng Quân Thư Ảnh chậm rãi vuốt ve, đến chỗ bụng trơn bóng, lại đưa mặt lại trên gò má y nhẹ nhàng  hôn, khẽ cười nói: ” bây giờ…… Có thể chứ?”
Quân Thư Ảnh hơi xuôi xuôi, vẻ mặt không biểu lộ. Sở Phi Dương cũng không lo lắng, bàn tay đặt trên bụng khẽ vuốt, không đợi câu trả lời của y.
“…… Có thể.” một lúc lâu sau Quân Thư Ảnh trả lời.
Sở Phi Dương mắt hơi cong lên làm ý cười càng sâu, bỗng nhiên cúi người đem Quân Thư Ảnh đang ngồi ôm lấy. Quân Thư Ảnh cả kinh, theo bản năng một tay vỗ huyệt đạo trên vai Sở Phi Dương, xoay người một cái từ trong lòng ngực Sở Phi Dương nhảy xuống.  Khi đứng lại nhìn đến Sở Phi Dương có chút ai oán nhìn y.
“…… Cảnh giác của tập võ người, ngươi cũng biết .” Quân Thư Ảnh ho nhẹ một tiếng giải thích.
……
Sở Phi Dương thật sự là yêu muốn chết cái loại thái độ ngoan ngoãn phục tùng phối hợp lúc ở trên giường của y. Tựa hồ hắn vô luận làm ra cái hành vi gì khác người Quân Thư Ảnh cũng không cảm thấy quá phận. Một khi đã như vậy, y tự nhiên cũng không có cần phải thay hắn khiển trách chính mình nhất quán được tiện nghi còn khoe mã.
Sở Phi Dương khoát tay, vẻ mặt quên đi ta không so đo với ngươi. Quân Thư Ảnh có chút xấu hổ đi trở về trước mặt Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cười cười, một phen ôm hắn, sử dụng khinh công, đem hai người cùng nhau nhẹ nhàng nhảy đến trên giường đá rộng rãi kia.

Âm thanh của quần áo chạm vào nhau xột xoạt, bên trong thạch thất bịt kín vang thanh âm tình sắc, ánh sáng lờ mờ mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ.
Quân Thư Ảnh ngửa mặt nằm ở trên giường đá , sắc mặt động tình có chút ửng hồng. Sở Phi Dương chui đầu vào trước ngực y liếm lộng, Quân Thư Ảnh có chút khó nhịn ở dưới thân hắn vặn vẹo vài cái, vi suyễn nói: ” đừng…… Đừng lộng …… Ngươi……”
Sở Phi Dương ngẩng đầu, hai mắt của hắn tại đây bên trong ánh sáng lờ mờ có vẻ thấy rõ ràng hơn nữa là dị thường sáng ngời. Hắn có một đôi mắt phi thường đẹp. Quân Thư Ảnh kìm lòng không đậu đưa tay muốn đi chạm đến đôi mắt mang vẻ cười ôn nhu kia.
Sở Phi Dương lại cầm tay y, đột nhiên cười như tên trộm, kéo ngón tay Quân Thư Ảnh xoa đầu vú sưng đỏ lỏa lồ trước ngực của chính y đang bị nước miếng dính thấp  .
Quân Thư Ảnh dồn dập  thở ra một hơi, muốn lấy tay ra, nhưng lại bị Sở Phi Dương dùng xảo lực ngăn chận, không thể động đậy.
Sở Phi Dương dẫn ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhu lộng trước ngực mẫn cảm kia một chút, Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại nghiêng mặt đi, thân thể có chút hơi hơi phát run, không biết là do khoái cảm hay là luống cuống xấu hổ.
Sở Phi Dương cười nhẹ nói: ” thoải mái sao?!”
Dĩ nhiên không có câu trả lời. Sở Phi Dương chậm rãi hôn xuống phía dưới , kiên nhẫn địa khơi mào tình dục của Quân Thư Ảnh, lại đem địa phương bí mật kia của y tinh tế ấn nhu khai phá.
Sở Phi Dương lưu loát mở ra hai chân mềm mại Quân Thư Ảnh, đem dục vọng như lửa nóng ở giữa hai đùi y nhẹ nhàng cọ xát, Quân Thư Ảnh có chút khó nhịn khẽ hừ một tiếng.
Sở Phi Dương cúi người xuống, có chút thô lỗ đem năm ngón tay sáp nhập vào khe hở bí mật của Quân Thư Ảnh nhu nhẹ, hôn y thật sau. Rồi sau đó lại buông đôi môi đã bị hắn làm dịu thành thủy nhuận hồng diễm, ngược lại dùng đầu lưỡi ở trên mặt y liếm tới liếm lui.
“…… Ngươi là cẩu sao?” Quân Thư Ảnh ngưỡng mặt lên tránh né cái lưỡi ướt át kia, có chút bất mãn nhíu mày.
Sở Phi Dương khẽ cười một tiếng, nâng lên tay của Quân Thư Ảnh khoát lên đầu vai của chính mình, ý bảo y ôm  mình. Quân Thư Ảnh mở rộng đôi cánh tay thon dài gắt gao ôm cổ Sở Phi Dương. Sở Phi Dương vừa lòng hôn chóp mũi Quân Thư Ảnh, cười nhẹ nói: ” ta đi vào.” Khi nói hạ thân còn nhẹ nhàng đặt ở cửa huyệt.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu cắn môi Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đầu lưỡi không hề trở ngại lưu tiến miệng trong miệng của y, chung quanh tàn sát bừa bãi. Âm thanh khi hôn còn vang lên tình sắc, Sở Phi Dương rốt cuộc giữ không được, dùng sức tiến vào địa phương mềm mại đang đón chào kia.
Bởi vì tình huống thân thể của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương đã cố ý khắc chế chính mình, không dám quá mức phóng túng. Nhưng là vẻ mặt Quân Thư Ảnh thở dốc kia gần ngay trước mắt hắn, có một lực hấp dẫn trí mạng, nhiều lần khảo nghiệm lực nhẫn nại của hắn.
” Quân Thư Ảnh, ngươi……” Sở Phi Dương liếm liếm môi, nhưng không biết mình muốn nói cái gì. Hắn chỉ có thể đem mặt chôn ở giữa cổ Quân Thư Ảnh, cố gắng bảo trì động tác ôn nhu.
Quân Thư Ảnh giang hai tay, khẽ vuốt mái tóc dài sau đầu của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương bị tiếp xúc dịu dàng kia trêu chọc trong nháy mắt dục hỏa mãnh trướng, hắn ngẩng đầu, hai mắt bị dục vọng cháy sạch đỏ lên, tại đây ánh sáng mờ ảo bên trong lại có vẻ càng thêm sáng ngời.
Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương bốn mắt nhìn nhau. Y vẫn thực thích ánh mắt Sở Phi Dương, hình dạng rất đẹp, thời điểm khi cười ánh mắt hội hơi cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều phơi bày ý cười hài hòa. Lúc giết người lại giống một thanh kiếm sắc bén lợi hại,  hơn nữa lại lạnh như băng. Nhưng càng nhiều thời điểm, cặp kia ánh mắt là giống như người của hắn bình thường hắc bạch phân minh, cũng giống người của hắn bình thường ôn nhu cùng bao dung.
Sở Phi Dương đột nhiên dùng một chút lực hơi mạnh, Quân Thư Ảnh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại nghiêng đi mặt đi, mặt đầy nhẫn nại.
” ngươi đã muốn yêu ta đến chết rồi .” Sở Phi Dương liếm liếm phát môi cười nói, ” Phải ngoan ngoãn làm cho tướng công sảng khoái, hiểu không.” (^^, anh đang tỏ vị thế chồng kìa)
Quân Thư Ảnh chán ghét quét mắt nhìn hắn một cái, vừa muốn mở miệng, lại bị Sở Phi Dương xấu xa đại động vài cái, miệng chỉ có thể phun ra vài tiếng thoát phá rên rỉ.
” ngươi ở trên giường chỉ cần mở miệng hảo hảo mà kêu cho ta nghe là được……” Sở Phi Dương cười khẽ, chậm rãi hôn môi Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhắm lại hai mắt, nắm thật chặt cánh tay Sở Phi Dương.
Không biết gây sức ép đến bao lâu, Sở Phi Dương liền nhớ thể trạng thân thể Quân Thư Ảnh, không có ở trong thân thể của y phát tiết. Hắn tùy tiện dùng tay lấy đệm chăn dưới thân lau khô thân thể Quân Thư Ảnh bị  tình dịch của hai người dính ẩm ướt, liền kéo Quân Thư Ảnh nằm ở bên hông đem ôm vào trong ngực, tiếp tục vuốt ve.
Quân Thư Ảnh không có nội lực hộ thể, tự nhiên không thể so với Sở Phi Dương tinh lực sung túc, đã là có chút mệt mỏi. Y nằm ở trong lòng ngực Sở Phi Dương, có chút buồn ngủ. Nhưng là bộ vị cứng rắn của Sở Phi Dương ở phía sau hiển nhiên còn không biết thoả mãn. Quân Thư Ảnh cũng lười quản hắn.
Lại qua một lúc lâu sau, Quân Thư Ảnh chợt nghe đỉnh đầu truyền đến một ít tiếng vang. Hắn mở choàng mắt, chống đỡ thắt lưng có chút bủn rủn ngồi dậy.
” ngươi nghe.” Quân Thư Ảnh tỏ ý có chút không yên lòng Sở Phi Dương nghe trên đỉnh đầu có tiếng vang.
” hư, không có việc gì. Lại nằm một lát.” Sở Phi Dương vừa muốn đem Quân Thư Ảnh áp đảo, ” đại khái là Tiểu Thạch Đầu  tỉnh.”
” Mật thất này không phải ở dưới phòng Tiểu Thạch Đầu đi?!” Quân Thư Ảnh nháy mắt đen mặt.
Sở Phi Dương đến gần … cẩn thận nhìn xem sắc mặt Quân Thư Ảnh, bàn tay to xoa khuôn mặt của y, ở trên trán mạnh mẽ hôn một cái, cười nói: ” Không cần lo lắng, tiểu quỷ đầu kia nghe không được. Hơn nữa, so với ngươi đem hắn đặt ở dưới ván giường tốt hơn nhiều.”
“……” Quân Thư Ảnh hắng giọng hé ra vẻ mặt muốn đứng dậy. Sở Phi Dương vội vàng đem người đè lại, nói: ” tốt lắm tốt lắm, chúng ta nghe Tiểu Thạch Đầu muốn làm gì. Ngươi không hiếu kỳ sao?”
Sở Phi Dương cứng rắn giữ chặt Quân Thư Ảnh, làm cho y tựa vào trong lòng ngực của mình. Xem Quân Thư Ảnh vừa muốn nói cái gì, chỉ cười tay làm động tác chớ có lê tiếng.
Quân Thư Ảnh nhắm lại miệng, sắc mặt như cũ có chút khó coi.
Trên đỉnh đầu thanh âm rất nhỏ còn tại liên tục, chậm rãi, nhẹ nhàng, vẫn đơn điệu địa lặp lại trứ.
Sở Phi Dương đột nhiên cười ra tiếng đến. Quân Thư Ảnh quăng một cái liếc mắt về phía sau, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng đến chói mắt của hắn. Sở Phi Dương đưa tay vòng qua cổ Quân Thư Ảnh, mặt kê ở trên vai y, cười nói: ” hắn ở hướng cánh cửa đi tới đây mà. Tiểu đoản chân, đi được thực chậm.”
Quân Thư Ảnh cũng bắt đầu ngưng thần đi nghe, nhưng thính lực hiện tại chỉ như trình độ người thường, tự nhiên nghe không được rõ ràng lắm.
Sau một lúc lâu, Sở Phi Dương vừa cười nói: ” ở cánh cửa lắc. A, kêu cha mà. Tiểu đông tây mồm miệng không rõ.”
Quân Thư Ảnh trên mặt cũng có mỉm cười. Sở Phi Dương nhịn không được tiến gần lại, vừa muốn hôn khóe miệng mang ý cười kia, trên mặt biểu tình đột nhiên nghiêm túc.
” xảy ra chuyện gì?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi.
” không có việc gì, Tiểu Thạch Đầu tỉnh, ta sợ hắn một người sẽ làm mình bị ngã. Ta đi xem hắn, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi .” Sở Phi Dương nói đứng dậy sửa sang lại xiêm y , ra mật thất.
Quân Thư Ảnh cũng không nghĩ nhiều, tê liệt ngã xuống ở giường đá thượng nhu nhu thắt lưng đau nhức.
09
Phía sau cánh cửa vang lên một tiếng “chi nha” (âm thanh vang lên khi mở cửa), một tia gió lạnh thổi vào. Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại nhìn về phía cửa gỗ từ từ mở ra kia: ” nha?”
Thân ảnh một người cao lớn xuất hiện ở trong tầm nhìn, Tiểu Thạch Đầu cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm( cười toe tóet) , vui vẻ chạy về phía người nọ: ” a ngốc, ngốc……”
Sở Phi Dương cúi người ôm lấy bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ú nần của bé, ở trên mặt hôn một cái.
Hắn ôm Tiểu Thạch Đầu đi đến ngoài cửa, đối với phía ngoài đình viện nhìn như không có một bóng người kia cất cao giọng nói: ” Các ngươi nghe đây, việc các ngươi làm đã tới giới hạn nhẫn nại của ta. Nếu có tái phạm, tuyệt bất lưu tình! Các ngươi trở về nói cho Sở Phi Dương kia, ta không có kiên nhẫn vì hắn giấu diếm nữa. Hắn nếu như không thể quả quyết, cuối cùng cũng không thu được bất cứ điều gì cả.”
Một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn cây khẽ nhúc nhích. Sở Phi Dương lại nói: ” Cái gì cũng không cần hỏi, hắn sẽ hiểu được.”
Thám tử cùa Chân Thủy Môn này chỉ trung với một mình Phinh Đình Tiên Tử, tự nhiên là sẽ đem mấy tin tức này, báo cho Phinh Đình Tiên Tử biết, nhưng không có đối với Sở Phi Dương qua.
Phinh Đình Tiên Tử nghe xong giận dữ, mày liễu nhất chọn vỗ án nói: ” Hắc Phong này càng lúc càng lớn mật . Hắn là đã quên ai mới là chủ tử hắn. Cái Quân Thư Ảnh kia rốt cuộc là một cái nhân vật hồ mị như thế nào, một người hai người đều bị hắn mê đắc tìm không ra phương bắc ?!” ( ý nói mê muội không phân biệt rõ mọi thứ)
Bọn thị vệ đang quỳ xuống liền đem đầu cúi càng thêm thấp đi, mặc không lên tiếng.
Phinh Đình Tiên Tử đang xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại, sau một lúc lâu trầm tư, đột nhiên mặt giãn ra cười nói: ” Bất quá Hắc Phong thật ra nói đúng một sự kiện, đích xác không cần phải … Giấu diếm tiếp nữa. Sở đại ca hiện giờ không rời bỏ ta, ta tự nhiên cũng nên giúp hắn làm một cái kết thúc.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét