Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Trung thu kỷ sự hạ

[ Hạ ]

     Hai người phóng túng hết một buổi trưa, lúc tắm rửa Sở Phi Dương vẫn còn hăng hái không giảm, hắn lăn qua lăn lại Quân Thư Ảnh một hồi. Đợi cho đến khi Sở Phi Dương đem hai người tắm rửa sạch sẽ, Quân Thư Ảnh liền dùng một cái chăn mỏng trùm kín người, nằm xoay vào trong tường, chỉ chừa ra mái tóc dài chưa khô ở bên ngoài.
Sở Phi Dương dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm, đến khi về phòng thấy cảnh tượng này thì trong lòng vừa thích lại vừa buồn cười, hắn ngồi xuống mép giường vỗ về Quân Thư Ảnh : “ Này, đừng ngủ a. Lân nhi chiều nay sẽ về, ngươi định như thế này mà gặp Lân nhi sao.”
“ Cút” Quân Thư Ảnh bởi vì sử dụng quá mức mà thanh âm phát ra có chút khàn khàn.
“ Đứng lên! Đứng lên, ta giúp ngươi lau khô tóc.” Sở Phi Dương đưa tay kéo chăn của hắn.
Chiếc chăn mỏng bằng gấm tuột ra, Quân Thư Ảnh trên thân chỉ mặc một tấm áo đơn rốt cuộc cũng bại lộ trước mắt Sở Phi Dương. Chỉ thấy nơi cổ áo lộ ra đầy vết xanh xanh tím tím, liền ngay cả trong đùi non cư nhiên cũng có, dấu vết tiên diễm trên khắp làn da trắng mịn, nổi bật ở khắp nơi giống như làm sáng tỏ sự hung ác của Sở đại hiệp.
“ Như vậy sao có thể gặp người” Quân Thư Ảnh lấy tay sờ sờ cổ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Sở Phi Dương khoát khoát tay ra vẻ không sao cả: “ Có sao đâu, mặc y phục che kín một chút là được rồi.”
“ Nóng.” Quân Thư Ảnh tức giận nói.
“ Vậy thì không cần che, dù sao ta cũng không ngại” Sở Phi Dương nhún nhún vai.
     Quân Thư Ảnh bị thái độ của hắn làm cho tức đến nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào khác, ngay cả mấy lời tức giận cũng nói không ra: “ ngươi cái này..ngươi cái này….”
Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh cười nói: “ Đừng tức giận! Đừng tức giận. Vậy rốt cuộc có cần áo cao cổ không để ta còn đi tìm.”
Quân Thư Ảnh im lặng một lúc, gật gật đầu: “ Cần”
Sở Phi Dương lại một phen lục tung đồ đạc, Quân Thư Ảnh ngồi ở mé phòng nhìn Sở Phi Dương ngập trong một biển y phục, có chút ngạc nhiên nói: “ Chúng ta nhiều y phục như vậy sao?”
Sở Phi Dương từ trong đống quần áo ngẩng đầu lên than thở: “ Ngươi thật đúng là chuyện gì cũng chăng quan tâm. Quên đi! Người mà ngay cả chum gạo nhà mình ở đâu cũng không biết thì cũng không trông cậy được gì.”
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng: “ Quân tử…..”
“…. Xa nhà bếp phải không. Liền ngay cả chum gạo cũng không biết, thì đúng là đủ xa đủ làm quân tử rồi.” Sở Phi Dương cười nhạo hắn, lại tiện tay lấy vài bộ y phục ném tới trên đầu Quân Thư Ảnh .
“ Mặc mấy thứ này đi.” Sở Phi Dương đi đến. Quân Thư Ảnh đem xiêm y lột xuống, Sở Phi Dương lại chạy tới trước mặt hắn.
“Ngươi không đem đống quần áo đó thu dọn lại sao?” Quân Thư Ảnh chỉ mấy cái rương phía sau Sở Phi Dương lên tiếng nhắc nhở.
Sở Phi Dương lý sự: “ Cứ để đấy đã, dù sao trước sau gì cũng là việc của ta, Quân công tử để tâm làm gì mấy việc nhỏ này.”
     Quân Thư Ảnh cực kỳ thản nhiên mà gật đầu, ‘ân’ một tiếng, liền cúi đầu mặc mấy món quần áo mới.
Hai người chuẩn bị xong xuôi, liền cùng nhau lên núi. Lúc đi qua bãi cỏ thì thấy Tiểu Thạch Đầu vẫn đang chơi đùa cùng đám bạn, Quân Thư Ảnh vẫy tay gọi: “ Thạch Đầu, lại đây.”
Tiểu Thạch Đầu cáo biệt đám bạn nhỏ, hai mắt sáng rỡ chạy vội tới.
“ Tiểu Thạch Đầu , chúng ta lên núi đón Lân nhi.” Sở Phi Dương xoa xoa đầu Tiểu Thạch Đầu nói.
     Tiểu Thạch Đầu hai mắt sáng ngời, quay đầu cùng với một tiểu nam hài vẫy tay: “ Nguyệt nguyệt ca ca, ngươi thật là lợi hại nha!” Hài tử kia cũng từ xa vẫy vẫy tay đáp lại, tiểu thạch đầu ngoảnh mặt lại kéo kéo vạt áo Quân Thư Ảnh : “ Phụ thân, ôm một cái…”
     Quân Thư Ảnh còn chưa kịp làm gì thì Sở Phi Dương đã duỗi tay cúi người xuống bế lấy Tiểu Thạch Đầu, để hài tử ngồi trên cổ mình.
Tiểu Thạch Đầu hưng phấn hét to vài tiếng, thanh âm của tiểu hài tử lọt vào tai người khác lại đặc biệt thoải mái. Quân Thư Ảnh nét mặt lộ ra tiếu ý, cùng Sở Phi Dương chậm rãi theo đường nhỏ mà lên núi.
Sở Phi Dương dẫn hai người một lớn một nhỏ vào Thanh Phong kiếm phái, Tiểu Thạch Đầu bị mấy vị sư huynh đệ bế đi chơi. Tín Bạch ở trong thư phòng nói chuyện cùng Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, vẻ mặt vẫn có chút không được tự nhiên.
Đang tán gẫu vài chuyện chuẩn bị ngày tết, Tín Bạch đột nhiên nhắc tới Tiểu Thạch Đầu cùng lân nhi: “ Tính ra, Lân nhi cũng sắp 6 tuổi rồi, Tiểu Thạch Đầu cũng gần 8 tuổi. Thời gian quả thực trôi qua quá nhanh a…”
Sở Phi Dương đáp lời, thật ra hắn nghĩ sư phụ có lời khác muốn nói thế nhưng ý tứ thực sự hắn cũng không đoán ra được.
Tín Bạch đưa mắt liếc Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vẫn lẳng lặng ngồi một bên, nếu như không ánh mắt hắn có chút bực bội thì Tín bạch đã cho rằng hắn thực sự sửa lại tính tình.
     "Khụ, cái này. . . Lại nói tiếp, Cao Phóng cùng Quân Thư Ảnh công tử, vốn đều là người của Thiên Nhất Giáo a." Tín Bạch lại nói.
     Quân Thư Ảnh nghe xong, nhãn thần hung ác mà nhìn Tín bạch khiến cho lão đầu sợ đến rét run.
Lần này ngay cả Sở Phi Dương cũng phải nhíu mày: “ Đúng vậy, sư phụ, điều này người không phải cũng biết từ sớm sao.”
Tín Bạch có chút chột dạ tiếp tục nói: “ Hai người cũng vẫn đi lại thân mật, dù có bí mật gì thì cũng nên chia sẻ …”
     Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh ra hiệu, ý bảo hắn thu hồi hai luồng mắt sắc như đao, ngược lại nhìn Tín Bạch nói: “ Sư phụ, người rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Tín Bạch lúng túng một hồi, nhìn Sở Phi Dương vẻ mặt đang khó hiểu, lại nhìn một chút Quân Thư Ảnh mặt trầm như nước, cắn răng một cái, cuối cùng cũng quyết tâm nói: “ Phi Dương à, sư phụ là muốn nói, Quân Thư Ảnh công tử hắn có thể….”
     Chính vào lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Tín Vân Thâm mặt mày xán lạn chạy vào: “ Đại sư huynh, Tiểu Lân nhi đã về rồi.”
Sở Phi Dương vội đứng dậy, Quân Thư Ảnh ở bên cạnh hắn cũng đã chạy ra. Sở Phi Dương ngoảnh lại nhìn Tín Bạch đang đờ cả người, cúi đầu nói: “ Sư phụ, có chuyện gì chúng ta nói vào bữa tối được không, đồ nhi muốn đi gặp Lân nhi trước đã.” nói cũng nhanh mà trong chớp mắt cũng không thấy bóng người đâu nữa.
Tín Vân Thâm vui vẻ nhìn theo hai người, vừa quay đầu lại thì càng hoảng sợ: “ Cha, cha sao vậy? Sao sắc mặt lại xấu xí như vậy.”
     "Ngươi. . . Ngươi cái tên hỗn tiểu tử này! Ta vì chuyện của ngươi mà nát cả tâm can, ngươi sao không hiểu cho ta chứ? Tín Bạch trừng mắt, tức giận đến nỗi muốn thổ huyết, “ Ngươi sẽ không thể hiểu đâu?  Ngươi tại sao không thể------- muộn một chút hãy vào phòng a?
Tín Vân Thâm vẻ mặt ngây thơ mà nghe cha hắn răn dạy. Hắn vốn là muốn đi gặp Tiểu Lân nhi, muốn đi góp vui thế nhưng lúc này chỉ có thể ở lại đây, vô duyên vô cớ mà bị cha giáo huấn.
     Quân Thư Ảnh vội vã đi ra sơn môn, nhưng lúc đến khoảng sân trước chính sảnh đã thấy lân nhi cùng Tiểu Tùng.
Chính là hài tử thân hình vốn nhỏ bé, thế nhưng lúc này cũng đã thăng tắp rắn rỏi, ngay cả phục trang cũng thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang, hoạt bát nhanh nhẹn, lưng vẫn còn đeo bọc đồ nho nhỏ, cùng với  thanh đoản mộc kiếm ( kiếm ngắn bằng gỗ), nghiễm nhiên mang dáng dấp của một vị tiểu hiệp khách.
Sở Lân cách Quân Thư Ảnh chỉ khoảng ba bước chân, ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh, cắn cắn môi, sau đó rất quy củ mà thi lễ: “ Phụ thân…”
Một chút xa lạ cũng câu nệ ( khách sáo) khiến cho Quân Thư Ảnh trong lòng đau xót, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Sở Lân ngồi xổm xuống, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử.
     Sở Phi Dương cũng đã chạy tới nơi, đứng ở phía sau Quân Thư Ảnh, hướng Tiểu Tùng gật đầu cười.
Tiểu Tùng khom lưng đem bọc đồ trên lưng Sở Lân cởi xuống, cười cười hướng Sở Lân nói: “ lân nhi không phải đã chuẩn bị lễ vật để tặng phụ thân sao, sao không thấy nhắc đến.”
     Sở Lân thế nhưng lại không thấy trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen tròn nhìn Quân Thư Ảnh, một lát mới nói: “ Phụ thân, lân nhi cũng không thể được ôm một cái sao..”
Chưa từng nghe thấy Lân nhi nói những lời trẻ còn như vậy khiến Tiểu Tùng ngẩn cả người. Quân Thư Ảnh cảm thấy trong tâm có chút đau xót, hắn đột nhiên đem Lân nhi ôm vào lòng, giống như khi còn bé vẫn ôm hắn, chặt chẽ mà ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về nhi tử, đem mặt kề sát vào khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của Lân nhi: “ Đương nhiên được, đương nhiên được…..lân nhi là bảo bối của phụ thân, Lân nhi muốn gì cũng đều được hết…”
     “ Phụ thân, Lân nhi rất nhớ mọi người…” Sở Lân ôm lấy cổ Quân Thư Ảnh mà mềm mại nói, rốt cuộc hắn vẫn cứ là một hài tử sáu tuổi.
Tiểu Tùng rất thức thời mà rời đi, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh cùng Tiểu nhi tử, khéo miệng không khỏi lộ ra một chút tiếu ý.
Tiểu Tùng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi, nhìn lại, hoá ra là Tiểu Thạch Đầu đang gọi tên Lân nhi mà vội vã chạy đến.
Hăn quay đầu lại, thở dài một hơi nói với Sở Phi Dương : “ Sư huynh, thực sự không công bằng a, tại sao chuyện gì tốt huynh đều chiếm cả thế, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.”
     Sở Phi Dương nghe xong, cũng như cũ chỉ mỉm cười.
     Dưới bầu trời mùa thu trong xanh cao vời vợi, cảnh tương phùng này đây tựa hồ như trở thành đời đời kiếp kiếp.
--------
Mà trong thư phòng mây đen vẫn phủ kín, Tín Bạch rốt cuộc cũng răn dạy xong nhi tử bất tài vô dụng của mình, hắn phất tay đánh đuổi Tín Vân Thâm, ngã vào trên ghế nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi. Xem ra mấy lời của mình tên tiểu tử rõ ràng chẳng buồn để ý, vào tay trái ra tai phải.

Tín Bạch chán nản ngồi xiên xẹo trên ghế, thở dài một hơi nói: “ Ta nghĩ không ra, Quân Thư Ảnh hắn có thể sinh, vì sao Cao Phóng lại không thể sinh? Vì sao, rốt cuộc là vì sao ?!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét