Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hiện đại thiên chương 9

Chương 9
 
 
Sở Phi Dương trở lại thành phố, sau khi bắt tay vào hoàn thành công việc, mới gọi điện thoại hẹn Quân Thư Ảnh ra ngoài. Quân Thư Ảnh không có thời gian rảnh, chỉ trầm ngâm chốc lát mới nói: ” Anh tới trường học tìm tôi đi.”
 
 
Sở Phi Dương hơi giật mình, rồi sau đó cười nói: ” Tới trường của cậu, cậu không sợ bị học sinh nhìn ngó sao?”
 
 
Mặc dù không có nói rõ, nhưng Sở Phi Dương rõ ràng có ý tứ trong đó, Quân Thư Ảnh đương nhiên không có khả năng không hiểu, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Sở Phi Dương lúc đối mặt với vị đại giáo thụ này thỉnh thoảng nhịn không được có phần chiếm tiện nghi của người ta.
 
 
Quân Thư Ảnh yên lặng một lúc mới nói tiếp: ” Tóm lại tôi mấy ngày nay cũng không có thời gian, Sở đội trưởng đến đây đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
 
 
Sở Phi Dương đáp lời, trầm ngâm trong chốc lát.
 
 
Ngày hôm sau Sở Phi Dương vẫn đi đến trường học, đang đứng ở trước cánh cửa  bị đám sinh viên hiếu kỳ nhìn ngó quan sát thì, Quân Thư Ảnh ra hiệu bảo hắn đi vào phòng làm việc bên cạnh chờ mình.
 
 
Sở Phi Dương gật đầu, đi vào phòng bên.
 
 
Phòng làm việc của Quân Thư Ảnh rộng rãi, một bên là giá sách lớn xếp đầy các loại sách khoa học, Sở Phi Dương quan sát một hồi, xuất phát từ nghề nghiệp mà phán đoán, rút ra một quyển có vẻ như thường được chủ nhân xem đến, mới mở ra nhìn một chút.
 
 
Chữ viết trong sách căn bản là điểu ngữ, dù tiếng Anh của Sở Phi Dương vốn chẳng đến đâu, nhưng khẳng định không phải Anh ngữ. Hắn hứng thú lật một vài trang, chuẩn bị đem sách để lại chỗ cũ, mới phát hiện ở giữa quyển sách rơi ra hai phiến giấy mỏng. ( anh ko hiểu anh dám bảo nó là điểu ngữ>>> pó tay)
 
 
Sở Phi Dương hiếu kỳ nhìn, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, đó là hai tấm ảnh chụp.
 
 
Hai tấm ảnh kia nhìn sơ qua không có gì đặc biệt, chỉ là trong khoảng khắc Sở Phi Dương cảm thấy gần như có thứ gì đó hữu hình hữu ý thông qua thị giác mãnh liệt ập vào đại não của hắn, khiến cho hắn một trận mơ hồ.
 
 
Trong đó một tấm ảnh chụp lại một kiến trúc cổ kính, giống như tại một địa điểm du lịch chụp được, trên tấm hoành phi trên cánh cửa, viết ba chữ lớn ” Sở Quân Đường”
 
Tấm thứ hai tựa hồ như lấy cảnh không tốt lắm, hình ảnh có phần không rõ nét, nhưng vẫn nhìn ra được đại khái hình dạng. Trên đó rõ nhất là khuôn mặt một người, mái tóc dài được chải gọn gàng, những lọn tóc đen dài mềm mại buông xuống.
 
 
Người kia dường như chú ý tới ống kính, nhíu mày nhìn về phía ống kính, Sở Phi Dương cảm thấy ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua tấm ảnh mỏng manh, trực tiếp tiến vào hai mắt hắn.
 
 
Cánh tay run lên, ảnh chụp rơi xuống. Sở Phi Dương ôm ngực, cảm giác được những ý nghĩ u tối trong tâm mà hơi run rẩy.
 
 
Trên tấm ảnh cũng không thấy rõ tướng mạo người kia, nhưng ánh mắt này khiến cho Sở Phi Dương có cảm giác hoài niệm thân thiết. Cái cảm giác này rất kỳ quái, hắn biết rõ hắn chưa từng gặp qua, chủ nhân của đôi mắt kia hắn cũng không nhận ra, giữa hai người tựa hồ cách nhau ‘ vạn thuỷ thiên sơn’, chính là hắn hoàn toàn không thể khắc chế chỉ liếc mắt đã nổi lên cuồn cuộn cảm giác hoài luyến khắc sâu một cách đáng sợ.
 
 
Sở Phi Dương ôm lấy lồng ngực ngày càng đập mãnh liệt cúi gập người, hàm răng cắn chặt lộ ra chút kiềm nén.
 
 
” Anh sao vậy?” một giọng nói khiến Sở Phi Dương bỗng nhiên quay về với thực tại, Sở Phi Dương nhíu mày nhìn về phía Quân Thư Ảnh đang đứng trước cửa.
 
 
Quân Thư Ảnh đi lại đây, góc áo chòang trắng dài nhập vào tầm mắt đang cúi thấp của Sở Phi Dương.
 
 
Quân Thư Ảnh thấy được bên cạnh Sở Phi Dương là hai tấm ảnh, mím chặt môi, lại hỏi một câu: ” Anh sao vậy?”
 
 
Sở Phi Dương mạnh mẽ đứng thẳng thân thể, đem Quân Thư Ảnh xô ngã vào trên bàn, hung hăng áp sát tới.
 
 
Quân Thư Ảnh có chút khẩn trương nhìn lại phía sau, cánh cửa chỉ khép hờ, lúc nào cũng có thể có người đi vào.
 
 
Sở Phi Dương nắm cằm Quân Thư Ảnh  cường ngạch kéo lại sự chú ý của cậu, cắn chặt răng nói: ” Cậu rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì? những tấm ảnh này là cái thứ gì vậy? Cậu dám làm những thứ phản nhân loại có tin hay không tôi sẽ bắt cậu ngồi tù!”
 
 
Trong miệng hắn nói toàn những vấn đề to tát đáng sợ, nhưng không khống chế được chính mình cúi đầu càng lúc càng thấp, khống chế không được mà hít thật sâu mùi vị của người dưới thân làm cho hắn quyến luyến đến muốn khóc.
 
 
Quân Thư Ảnh có chút khó khăn mà hơi xoay mặt đi, bị Sở Phi Dương áp bức khiến cho lồng ngực có chút khổ sở, hỏi ngược lại: ” Hai tấm ảnh đó làm sao? Sở đội trưởng, anh nghĩ đến cái gì?” mỗi câu đều mang theo chút dò hỏi, thanh âm có chút run rẩy: ” Phi Dương…… anh nhớ tới cái gì?”
 
Một tiếng ‘ Phi Dương’ kia khiến Sở Phi Dương có cảm giác khó hiểu ngày càng mãnh liệt, hắn lúc này cái gì cũng không nghĩ tới, bởi vì tấm ảnh kia như lưỡi dao vô hình sắc bén cứa vào bộ não hắn, khiến cho đầu hắn đau đến nứt ra.
 
 
” Thư Ảnh, tôi….” Sở Phi Dương thở dồn dập, mơ mơ hồ hồ mà lục lọi đôi môi Quân Thư Ảnh, đem miệng mình hung hăng hôn xuống.
 
 
Cảm xúc thơm mát mềm mại cũng không khiến cho Sở Phi Dương dễ chịu hơn, giống như càng có thêm cảm giác khổ sở khó hiểu. Tựa hồ hắn động đến thứ gì đó rất quan trọng, trong thế giới này, đó là thứ so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn.
 
 
Không đủ, còn không đủ. Hắn còn muốn càng nhiều, muốn càng nhiều….
 
 
Không rõ chính mình muốn là cái gì, không rõ làm cách nào có thể kìm nén thứ gì đó khiến cho hắn đau lòng nhưng trước sau vẫn không nhớ nổi, Sở Phi Dương chỉ là hung hăng đem người áp xuống như muốn hoài nhập vào thân thể mềm mại kia, khát vọng thân thiết đến khắc cốt ghi tâm khiến cho hắn không cách nào khống chế chính bản thân mình.
 
 
Quân Thư Ảnh mới đầu còn có chút ngây người, người ở phía trên đang phát cuồng mà hôn lên hai cánh môi hắn, tấm áo choàng trắng nghiêm chỉnh cũng bị lột xuống dưới hơn phân nửa.
 
 
Bất quá chỉ vài phút, Quân Thư Ảnh đã bình tĩnh trở lại, người đàn ông không còn tỉnh táo này đang khiến cho hắn cảm thấy một chút tức tối, hắn co hai chân, hai cánh tay tì trên ngực Sở Phi Dương dùng sức đẩy mạnh, đem Sở Phi Dương đẩy xuống.
 
 
Quân Thư Ảnh ngồi dậy, kéo lại vạt áo bị kéo tới tận khuỷ tay, nhìn về phía Sở Phi Dương nói: ” Sở đội trưởng, mong anh tự trọng.”
 
 
Sở Phi Dương lắc lắc đầu, cố nhẫn xuống cảm giác kích động mạnh liệt như thuỷ triều, hắn cảm thấy Quân Thư Ảnh đang dùng ánh mắt mong chờ mãnh liệt nhìn hắn, nhưng không rõ Quân Thư Ảnh đang chờ mong cái gì.
 
 
Đang lúc này, một giai điệu quen thuộc đột nhiên vang lên, Sở Phi Dương nhận ra đây là tiếng chuông dùng trong công tác của hắn, mới gian nan đưa tay rút từ túi ra, giơ tay ôm lấy đầu rồi tiếp điện thoại.
 
 
Hình như là có chuyện gì khẩn cấp, Sở Phi Dương chỉ đáp lại vài lời đơn giản, nhãn thần từ từ trở nên nghiêm túc, đối với đầu bên kia đáp lại một câu: ” Tôi đến ngay đây.” Thân thể vốn có chút không thoải mái lắm liền cố gắng đứng lên.
 
 
Ánh mắt Quân Thư Ảnh có chút bất mãn khiến cho Sở Phi Dương chú ý, hắn ho nhẹ một tiếng, đối với hành vi vừa nãy cũng không biết phải giải thích làm sao. Bất quá nhìn bộ dáng Quân Thư Ảnh có lẽ cũng không cần hắn giải thích, thậm chí đối với hành vi có việc phải rời đi của hắn có chút không vui.
 
” Trong đội có việc gấp, tôi phải đi ngay.” Sở Phi Dương lên tiếng, chuyện mới vừa rồi tạm thời bỏ qua, chờ chính bản thân hắn rõ ràng mới giải quyết sau, lúc đó mới hướng Quân Thư Ảnh bị hắn mạo phạm mà xin lỗi, vì lúc này cũng không có thời gian để lo nghĩ.
 
 
Quân Thư Ảnh mím chặt môi, đứng lên nói: ” Tôi đi cùng anh.”
 
 
Sở Phi Dương hít một hơi, hắn cũng không muốn Quân Thư Ảnh tới, bởi vì chuyện này có liên quan Lâm Lập. Lâm Lập hướng cục cảnh sát nói ra yêu cầu của mình nhưng không được phê duyệt, bây giờ lại gây ra chuyện động trời, Sở Phi Dương sợ Quân Thư Ảnh bị vạ lây.
 
 
Bất quá Quân Thư Ảnh đã lên tiếng, Sở Phi Dương cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ hắn thay đồ.
 
 
Sau khi hai người đến hiện trường thì, cục diện gần như tới mức không thể khống chế.
 
 
Công viên ngoại ô bị cách ly, toàn bộ du khách bị đuổi ra ngoài, sự kiện này ngày mai nhất định được lên trang nhất các báo. Ngay cả cảnh sát cũng không lưu lại nhiều người, ở hiện trường chỉ có một cảnh viên lưu lại trông coi.
 
 
Lâm Lập đứng ở giữa con sông mực nước tầm quá thắt lưng, bởi vì cậu đứng giữa trung tâm của luồng ánh sáng trắng rất chói mắt, khiến Sở Phi Dương không nhìn rõ Lâm Lập rốt cuộc làm cái gì. Sở Phi Dương đang muốn tiến lên, liền bị Quân Thư Ảnh giữ lấy: “Không nên qua đó, Lâm Lập đang mở ra lỗ hổng kia, hiện tại đã nhiễu loạn hai không gian, cẩn thẩn bị cuốn vào.”
 
 
Sở Phi Dương đưa tay lên che ánh sáng chói mắt: ” Vậy Lâm Lập sẽ ra sao, lỗ hổng như thế nào có thể mở ra?!”
 
 
” Trong lịch sử có rất nhiều khoa học gia vì đề tài nghiên cứu mà hi sinh thân mình, chỉ cần cậu ấy thấy đáng giá là đủ.” Quân Thư Ảnh nhìn về phía cậu học trò mang khuôn mặt thống khổ đứng giữa luồng ánh sáng chói mắt.
 
 
” Không được! Tôi là cảnh sát, tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của người dân!” Sở Phi Dương cắn răng nói, hướng phía đồng sự ra hiệu, để bọn họ giữ chặt Quân Thư Ảnh, còn mình tiếp tục đi về phía Lâm Lập.
 
 
” Sở Phi Dương, người tên ngốc này!” Quân Thư Ảnh bị người giữ chặt, giãy không được, nhìn không được tức giận nói, ” Ngươi tưởng ngươi là ai?! Ngươi bất quá chỉ là một tiểu đội trưởng đội hình cảnh mà thôi, người tưởng ngươi là Sở đại hiệp không có gì là không thể sao?! Ngươi tên ngốc không biết lượng sức mình!”
 
 
Tiếng nói của Quân Thư Ảnh nhập vào tai Sở Phi Dương, giống như một hòn đá ném xuống mặt nước, tạo thành từng đợt sóng không ngừng.
 
 
Nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc phân tâm, Sở Phi Dương ổn  định tinh thần, hô lớn: ” Lâm Lập ! Cậu mau ngừng lại! Cậu có biết chính mình đang làm gì hay không?!”
 
” Tôi muốn đi tìm Niên Hoa!” Lâm Lập cắn răng nói, ” Sở đội trưởng, anh không nên lại đây! Dù cho thất bại, cũng chỉ mình tôi chết. Tôi cam đoan sau khi mọi thứ kết thúc lỗ hổng này sẽ tự động đóng lại, không có tôi không ai có thể mở nó ra.”
 
 
Sở Phi Dương không hề lên tiếng, chỉ nhắm vào luồng không gian đang đẩy hắn ra dữ dội kia từng bước tiến về phía trước.
 
 
Đột nhiên giữa lúc luồng sáng đang cực đại, giọng nói của Lâm Lập đột nhiên trở lên cao vút: ” Sở Phi Dương anh không nên tiếp tục tới đây!”
 
 
Ngay lúc này Sở Phi Dương đột nhiên cảm thấy phía sau có một người lao về phía hắn, hắn xoay người lại đưa tay đón được, dĩ nhiên thấy được khuôn mặt tức giận của Quân Thư Ảnh.
 
 
” Ngươi không biết tự lượng sức……… Ngô……” Quân Thư Ảnh chưa nói xong một câu, đã bị người mãnh mẽ ôm lấy.
 
 
Trong lực hút của khoảng không cực độ hỗn loạn lúc này, Sở Phi Dương đột nhiên cảm thấy trong trí não từng mảnh từng mảnh sắc bén như thuỷ tinh vỡ trong nháy mắt gắn kết lại, rất nhanh hiện về trong trí nhớ của hắn những hình ảnh, giống như đang xem một bộ phim giả tưởng về một thế giới khác, bất quá diễn viên lại chính là hắn.
 
 
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, rơi vào trong ánh mắt, là nụ cười rất quen thuộc, phảng phất giống như người hắn chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vượt qua khoảng không xa xôi của vũ trụ, một lần nữa trở về bên cạnh mình.
 
 
” Ta đã nói, mặc kệ là thiên giới hay địa ngục, dù phải giết quỷ diệt thần, ta nhất định sẽ trở về, bồi tại bên người ngươi.” Sở Phi Dương ôn nhu ôm chặt lấy Quân Thư Ảnh vào lòng, trong khoảng không chói mắt này hắn nhìn thấy ký ức xa xôi.
 
 
Cậu thanh niên gây ra mọi chuyện đứng giữa luồng sáng chói mắt hoảng sợ nhìn lại đây. Sở Phi Dương nhìn về phía Lâm Lập, mỉm cười, vươn một ngón tay, ý bảo  ‘hãy cố lên’.
 
 

Lâm Lập trấn định gật gật đầu, giữa khoảng không hỗn loạn khiến kẻ khác không thể chịu nổi nhắm lại hai mắt, ngẩng đầu, dần dần biến mất trong luồng ánh sáng trắng mãnh liệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét