Phiên ngoại 2 – Lão thỏ u buồn
Gần
đây thỏ nhà Tiêu Thế mắc chứng u buồn, ăn cũng buồn, làm việc cũng buồn, mà cả
khi abc abc cũng buồn…
Bất
luận Tiêu Thế có làm cách gì để nó dựng tai lên cũng không được, chỉ cần buông
tay ra, vật nhỏ mềm mại kia lại rủ xuống.
Giống
như lúc này, Tiêu Thế đã ôm hắn sờ soạng nửa giờ rồi, thế mà lão thỏ kia vẫn ngẩn
người ra, không có tí phản ứng nào cả.
Chuyện
này chưa từng xảy ra bao giờ.
Mấy
hôm trước, trong nhà có một cô gái em vợ (hay
là em chồng?) đến chơi, còn diễn một màn hài kịch khiến Tiêu Thế cười đến
lăn lộn… trên người lão thỏ nhà y.
Tai
họa hoàn toàn là do Hãn Kiện, hiện giờ ảnh hưởng đến nhà mình, Tiêu Thế cảm thấy
ngay cả dạ dày mình cũng run rẩy.
“Mạch
Ngôn…”
“Ừ.”
“Anh
có thấy là phương pháp giáo dục con gái của anh có vấn đề?”
“Sao?”
“Anh
nói xem, cha mẹ ngươi dạy em gái anh thế nào?” – Gãi cằm.
“Ừm…”
– Lão thỏ u buồn nhìn y, cẩn thận nghĩ nghĩ – “Mẹ tôi thường nói, đàn ông cao
to chỉ dùng làm cu li, không thể nương tay với họ.”
“Vậy
cha anh không giận?”
Lão
thỏ thoáng suy tư: “Cha tôi nói, mẹ con nói đúng.”
“……”
Tiêu
Thế ngẫm lại những ngày tháng sống cùng với Tô Na, quả là giống làm cu li.
Molly
cười đủ rồi, bắt đầu sai Mạc Giai đến phòng bếp tìm đồ ăn, Tiêu Thế dựng tai
nghe ngóng âm thanh ở phòng bếp, thấy có tiếng thứ gì đó vỡ, đau lòng đến mức
chỉ muốn lao ra đá thẳng hai mẹ con nhà kia ra khỏi nhà.
Nhưng
mà không được….
Hiện
tại y và Tô Mạch Ngôn đang thi triển kĩ năng ẩn thân, phòng ngủ khóa trái, ngay
cả giày ở cửa cũng mang vào nhà, hai mẹ con Molly cũng không biết là hai người ở
nhà.
Tiêu
Thế giật tờ báo trong tay Tô Mạch Ngôn: “Hai mẹ con họ định ở bao lâu?”
Tô
Mạch Ngôn có vẻ phiền não vì vấn đề này, nghe vậy “A” một tiếng, trầm tư nói:
“Chắc là… sẽ nhanh chóng đi thôi….”
Chắc
là bao lâu?
Họ
đã ở đây 43 ngày rồi đó!
Tiêu
Thế hít sâu một hơi, thầm nghĩ, mình vất vả mãi mới đá được Tô Na đi, hiện tại
lại đến một cô gái sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Tô Na, vậy tính phúc của mình
phải làm sao đây?
Y
tức giận, lại thấy lão thỏ nhà mình vươn tay cọ cọ để lấy lại tờ báo, liền trực
tiếp xoay người áp đối phương xuống: “Không cần phải ám chỉ, muốn thì cứ nói ra
là được!”
Tô
Mạch Ngôn không hiểu chuyện gì đang diễn ra
“………..”
Bộ
dáng này khiến cho người ta cũng khó có thể xuống tay,
Tiêu
Thế vẫn đang rối rắm xem nên cắn hay không nên cắn, điện thoại đột nhiên vang
lên ╮(╯▽╰)╭
(Tiêu Thế: Cái điện thoại
này có thù oán gì với ta thế hả?)
Giọng
nói của Tô Na oang oang ở đầu bên kia, giống như muốn xuyên thủng màng nghĩ: “Mẹ……Con
muốn kết hôn…….”
“……………..”
Màng
nhĩ của mẹ Tiêu bị chấn động.
Tô
Mạch Ngôn lặng người, giật lấy điện thoại trong tay Tiêu Thế: “Kết hôn?!!!!”
“Vâng, chủ nhà chỗ con ở
cầu hôn con.”
Tiêu
Thế ghé vào gối đầu, nhớ tới cậu thanh niên đeo kính trầm lặng kia: “Không có
nghe tin gì về chuyện yêu đương của hai người….”
Tô
Mạch Ngôn nhăn mặt: “Sao lại thế này?”
Tô
Na cười hắc hắc: “Giữa trưa nay, anh ấy nấu một nồi lẩu dê, khi gắp miếng thịt
cuối cùng anh ấy nói em mà còn ăn nữa thì anh sẽ lấy em, con không nghe thấy
nên đã ăn sạch rồi….”
“………….”
Tô
Mạch Ngôn ôm đầu, quẳng điện thoại cho Tiêu Thế.
Tiêu
Thế cầm điện thoại, cũng vẫn còn run rẩy: “Sau đó cậu ta nói sẽ cưới em?”
“Vâng.” – Tô Na không cần
nghĩ ngơi – “Anh ấy nói kết hôn thì sẽ miễn tiền thuê nhà.”
“…………”
Tiêu
Thế sống chết đem điện thoại nhét vào tay Tô Mạch Ngôn, nhưng hắn không thèm để
ý đến y.
Tiêu
Thế nói tiếp: “Na Na…. Anh vẫn cảm thấy lo lắng….”
Tô
Na ngoan ngoãn: “Mẹ…..”
Tiêu
Thế thoải mái: “Ừm….”
“Con rất thích anh ấy.”
“…………….”
Không
phải lúc trước cũng đã từng nói rất thích mình sao!
Tiêu
Thế cũng không biết nên nói gì hơn.
Kỳ
thật y vẫn còn có chút băn khoăn, chỉ sợ Tô Na lại làm hại cuộc đời con nhà người
ta.
Y
ho khan hai tiếng, âm u nói: “Vậy… Khi nào thì kết hôn? Định ngày chưa?”
Lão
thỏ quay đầu trừng mắt với y, Tiêu Thế vội quay sang hướng khác, tay cào cào
tóc.
Tô
Na cười hắc hắc: “Ngày mai, tối mai sẽ đưa anh ấy về nhà cho hai người gặp mặt,
mẹ nhớ nấu nhiều món ngon nhá.”
Đối
với hai tiếng con rể, Tô Mạch Ngôn vẫn vô cùng mẫn cảm. Dù sao trước kia Tiêu
Thế cũng là con rể hắn, hắn sợ con gái mình không buông tay được.
Vì
thế cả buổi chiều hôm đó hắn nổi bão.
Đóng gói mẹ con Molly
quăng ra ngoài.
Cậu
thanh niên kia hắn cũng gặp qua, nhìn lúc nào cũng trầm trầm, nhưng cũng có thể
coi là đẹp trai, viết văn để kiếm sống, mỗi năm đều đi du lịch, nếu kết hợp với
Tô Na cũng rất được. Một mình hắn quét dọn các phòng, mang bộ tây trang đẹp nhất
ra mặc vào.
Tiêu
Thế dựa vào cửa, yếu ớt nói: “Anh định đi xem mắt à?”
Tô
Mạch Ngôn ngây người, lúc này hắn mới nhận ra mình kích động quá mức, lập tức cởi
bộ tây trang đó ra, nhét vào tủ, tìm một bộ khác trông già dặn hơn.
Dấm
chua trong lòng Tiêu Thế chảy ròng ròng, ngồi ở sô pha tự thôi miên bản thân…..
“Anh
ấy khẩn trương vì Tô Na, hắn khẩn trương vì Tô Na…..”
Trên
thực tế cũng đúng là như thế, cho dù sau này mọi khúc mắc cũng coi như đã được
giải quyết, Tô Na cũng đã mở lòng với hai người, nhưng một năm nay cô chưa hề về
nhà.
Cho
dù là lễ tết cô cũng chỉ gọi điện thăm hỏi, tuy giọng nói vấn đầy hài hước nhưng
dường như vẫn có gì đó không thể phá vỡ.
Tiêu
Thế thở dài.
Y
biết quan hệ người yêu của mình và Tô Mạch Ngôn, cũng biết quan hệ lúc trước của
y và Tô Na….
Bất
tri bất giác, Tiêu Thế cũng có cảm giác khẩn trương, thấy người yêu lôi cả Đường
trang (trang phục thời đường, kiểu các lão gia hay mặc đó) ra, nhịn không được
cười thành tiến: “Ai, Mạch Ngôn, có cần tôi phối hợp với anh không, mặc sườn
sám nhé?”
“………….”
Cả
người lão thỏ chỉ mặc mỗi quần lót, quay đầu khẩn trương nhìn y: “Vậy tôi mặc
Đường trang?”
Tiêu
Thế nhịn không được nuốt nước bọt, nhào đến lôi lão thỏ lên giường.
“Tôi
thấy gần đây anh béo ra rồi, chúng ta nên làm chút vận động giảm béo đi.”
Buổi
tối, đúng giờ hẹn, Tô Na mang chồng tương lai đến giới thiệu.
Tiêu
Thế và Tô Mạch Ngôn mới rời giường, thậm chí khi mở cửa nhịp thở vẫn chưa ổn định
lại được.
Tô
Na híp mắt nhìn Tiêu Thế: “Lại làm chuyện xấu xa gì rồi.”
Tiêu
Thế từ ái nhìn cô: “Con yêu, mẹ nhớ con nhiều lắm.”
“………….”
Tô
Na xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Phía
sau cô, một thanh niên nhã nhặn lịch sự xuất hiện, nhìn thấy Tô Mạch Ngôn thì
hơi run rẩy một chút, lập tức cúi đầu chào: “Chào bác trai.”
Nhạc
phụ đại nhân cuối cùng cũng lấy lại được uy nghiêm năm xưa, sắc mặt không thay
đổi gật đầu: “Ừ, vào đi.”
Buổi
tối Tiêu Thế chưa kịp nấu nướng gì, thế nên đành phải gọi điện cho nhà hàng dưới
lầu, gọi mấy món ăn gia đình.
Cậu
thanh niên tuy gầy nhưng sức ăn khá tốt, nhìn thấy thịt thì hai mắt sáng lên, cắm
đầu cắm cổ ăn.
Tô
Mạch Ngôn vẻ mặt đồng tình nhìn cậu thanh niên ăn như chết đói, gắp thêm cho cậu
mấy miếng thịt kho tàu: “Còn nhiều lắm.”
Thanh
niên cảm động nhìn bố vợ tương lai, lại liều mạng và cơm.
Ánh
mắt kia làm cho người trì độn như Tô Mạch Ngôn cũng phải nổi da gà.
Từ
khi ra ở riêng, Tô Na cũng rất ít xin tiền hắn, mà cũng lâu rồi chưa về nhà ăn
cơm, mà lúc ăn cơm, cả Tô Na lẫn chồng tương lai của cô như đang đánh giặc,
tình huống gặp nhiều nhất là đũa cả hai người cùng gắp vào một món nào đó, sau
đó cậu thanh niên sẽ âm trầm cảnh cáo cô.
“Bỏ đũa ra, không anh sẽ
ném hành lý của em đi.”
“Bỏ đũa ra, nếu không lấy
nhau xong sẽ có bạo lực đấy.”
“Bỏ đũa ra, không thì anh
sẽ đá em.”
“Bỏ đũa ra, nếu không cái
chân gà trong bát em là của anh.”
………..
Hai
câu đầu thì không có kết luận gì, nhưng hai câu sau, mặt cậu ta không hề đổi sắc,
cảm giác như là sẽ làm thật.
Tiêu
Thế nhìn cái chân gà trong bát Tô Na giờ đã nằm trong miệng ai đó, lòng không
khỏi run rẩy…..
Có
phải lúc trước cậu ta chỉ thuận miệng bảo kết hôn, sau đó mới quyết định thật?
Tô
Mạch Ngôn cũng có cảm giác 囧.
Tiêu
Thế thường nói hắn rất 囧,
nhưng tới giờ hắn vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đó, nhưng khi gặp
cậu thanh niên này, hắn nhận ra thế nào mới là chân chính 囧囧.
Hắn
vội ho một tiếng, vẫn mang bộ mặt nghiêm túc, thản nhiên hỏi: “Mai đi đăng kí?”
Thanh
niên lặng đi một chút, lập tức tiếp tục ăn: “Thế nào cũng được.”
Tô
Mạch Ngôn tỏ ý không vui.
Chuyện
cả đời của con gái mình, vậy mà cậu ta cầu hôn cũng tùy tiện, kết hôn cũng tùy
tiện, ai biết được sau này cậu ta còn tùy tiện làm gì nữa….
Tiêu
Thế lén vuốt vuốt lưng hắn, sau đó nghiêm túc nói: “Tính tình Tô Na nhà tôi cậu
chắc cũng biết, hai người đột nhiên muốn kết hôn như vậy, đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Cậu
thanh niên nuốt một miếng tôm: “Cháu thì không sao cả.”
Tô
Na ở bên cạnh: “Con cũng không vấn đề gì.”
Không
vấn đề cái rắm!
Tiêu
Thế tức giận, bản tính làm mẹ bùng nổ: “Như vậy mai….”
“Vậy thì không lấy.”
Cậu
thanh niên ăn no, đặt đũa xuống bàn, không kiên nhẫn ngắt lời y: “Dù sao cũng
chỉ là tùy tiện nói.”
“………..”
Tô
Mạch Ngôn hoàn toàn lạnh lẽo.
Tô
Na thì lại không hề lúng túng, chỉ bĩu môi nói: “Hôm qua em nói rồi đó, đừng có
kén cá chọn canh, sau này chả tìm được cô nào muốn lấy anh đâu.”
“Không sao cả.”
Cậu
thanh niên lau miệng, ánh mắt liếc đến Tô Mạch Ngôn sắc mặt không hề tốt, khóe
miệng hơi hơi nhếch lên.
Tiêu
Thế đột nhiên thấy bất an.
Đột
nhiên, cậu thanh niên cầm tay Tô Mạch Ngôn: “Ngay khi nhìn thấy Tô Na, tôi đã cảm
thấy cô ấy là mẫu người mà tôi thích…. Hóa ra là do cô ấy rất giống anh.”
“…………”
Tô
Mạch Ngôn trừng mắt, choáng váng.
“Tô tiên sinh quả là người
tốt.” – Cậu thanh niên cảm động nói – “Vậy tôi có thể theo đuổi anh không?”
Bộp
bộp.
Tiêu
Thế làm rơi đũa, Tô Na há hốc miệng.
Ba
giây im lặng.
Tô
Na bật dậy, hai mắt vô thần: “Vì sao tình địch của tôi luôn là cha tôi vậy….”
“…………..”
Điều
đó ta cũng muốn biết, Tiêu Thế âm thầm gào thét.
Tô
Na khóc không ra nước mắt, vụt chạy khỏi bàn ăn.
“Sang năm con không về
nhà nữa, hu hu hu hu………”
“Na Na….”
Lão
thỏ đáng thương luống cuống đứng dậy, muốn gọi con gái quay lại nhưng không còn
kịp nữa.
Cậu
thanh niên vẫn nắm tay lão thỏ không buông, ánh mắt thâm tình: “Tô tiên sinh,
tôi…..”
“Tôi tôi cái gì!”
Tiêu
Thế cướp lão thỏ nhà mình về, một cước đá cậu thanh niên ra khỏi nhà: “Cút đi!”
“Tô tiên sinh….”
Rầm!
Cửa
đóng!
Lão
thỏ dại ra nhìn Tiêu Thế một hồi, yên lặng về phòng ngủ, chui vào góc nhà, ngồi
xổm, ôm lấy đầu —
Nghe
nói là hắn chìm trong u buồn ba ngày, Tiêu Thế cũng không có cách nào giải quyết.
Nhạc
phụ đại nhân đáng thương.
Cho
dù cuộc sống có xui xẻo thế nào thì vẫn phải kiên cường lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét