Chương
8
Ngay hôm sau Sở
Phi Dương lại lập tức phải tập trung tinh thần cho một vụ án khác, dự định ban
đầu là hẹn hò cùng Quân giáo thụ để hảo hảo mà vỗ về tinh thần bất an lo lắng
của người ta cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Mới đầu là phát sinh một vụ án cưỡng
bức, không mất mấy ngày đã bắt được tội phạm đem về quy án, không ngờ tới thái
độ phạm nhân lại cực kỳ kịch liệt, không biết hẫu thuận lớn đến mức nào, vừa
lúc đi tìm hiểu ngọn nguồn mới phát hiện tên tội phạm này lúc ở quê nhà từng
rất nhiều lần cưỡng bức gái nhà lành. Dựa vào mối quan hệ thân thích với kẻ
lãnh đạo thối nát tại huyện nhỏ này, giữa ban ngày ban mặt dám chặn đường bắt
người tới nơi đồi bại. Những cô gái bị cưỡng ép nhiều không kể, lúc Sở Phi
Dương mang theo đám thuộc cấp tinh anh mạnh mẽ đến thị trấn đó, thật không ngờ
tới, không những bắt giữ phụ nữ vô cớ , còn có vài cô gái bị ép ở lại trung tâm
mát xa để làm việc buôn bán sắc thịt.
” Mẹ kiếp, dám giúp tên chết tiệt
này, thật muốn cho hắn một phát đạn, boại hoại xã hội, cặn bã rác rưởi! không
phải mấy tên cha chú vô đạo đức này che chở thì nên cho mấy tên khốn khiếp này
một phát. Tạo phúc cho xã hội!” Trở lại tàu hoả, mọi người ở trên khoang giường
nằm nói chuyện phiếm. Tiểu Tống nói đến mấy vị lãnh đạo huyện thì tức đến đỏ
mặt tía tai lên tiếng chửi rủa, đến khi đem chính mình tức giận đến quá mức.
Nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đang
ngậm một điếu thuốc, híp đôi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Tống lầm bầm hai tiếng nói: ”
Sở đội trưởng…… tất cả mấy nhà hàng đó, đều vi phạm pháp luật——- anh cũng không
tức giận sao? Mấy tên cặn bã xã hội đó nếu không có người quản, với thứ đạo đức
này, nếu chúng có cách thoát tội ra ngoài, Đến lúc đó lại chuyển đến nơi khác
gây hại cho dân chúng mà thôi.!”
Sở Phi Dương cười cười nói: ” Phải,
con mắt cậu thật sắc bén, phân tích rất chính xác. Nhưng đôi khi cái này chính
là hiện thực. Người trẻ tuổi không nên quá tức giận như vậy.”
” Sở đội trưởng!” Tiểu Tống mở to
hai mắt nhìn, sự thực ai cũng biết, nhưng chỉ có thể bỏ đi, ” Sao có thể bình
tĩnh như vậy! Thực khiến người ta thất vọng!”
Sở Phi Dương bật cười: ” Sao? Thất
vọng rồi sao?” Sở Phi Dương cảm thấy còn trêu chọc nữa thì người có thể coi là
tấm gương thanh niên tốt sẽ thực bị chọc giận, mới thở dài nói: ” Yên tâm đi,
mấy tên con em cháu cha đó, một người cũng không chạy được.”
” Gì, có biện pháp sao đội trưởng?
Nói cho tôi nghe một chút.” Tiểu Tống tiếp tục trừng lớn con mắt, nhưng lúc này
đây lại là ánh nhìn kinh ngạc cùng sùng bái.
” Rất đơn giản, núi cao còn có núi
cao hơn, toàn bộ anh em phải luôn sẵn sàng tác chiến, dùng ám chiêu.” Sở Phi
Dương rút ra cái bật lửa xoa xoa một chút, nhìn ngọn lửa cháy bập bùng, hình như
thấy được cặp mắt xinh đẹp như tiểu miêu kia hàm chứa không thích cùng không
đồng ý, suy nghĩ một lúc chỉ có thể nín nhịn xuống—– đem lửa tắt đi, thương cảm
mà ngậm đầu lọc nhấp nhấp chút mùi vị.
” Gì? dùng ám chiêu gì?” Tiểu Tống
ngây ngốc hỏi.
Sở Phi Dương nheo hai mắt, hai tay
bắt sau gáy, ngay lúc này đột nhiên, toàn bộ hình bóng trôi tuột về nơi xa xăm,
mới nằm dựa vào vách tường phía sau nói: ” Nhóc con không nên hỏi nhiều. Cùng
công tác lâu như vậy còn chưa thấy qua đội trưởng xử lý được đám tôn tử kia hay
không sao?”
Tiểu Tống suy nghĩ một chút, thành
thật lắc đầu: ” Không có.”
Sở Phi Dương rút điện thoại di động
ra nhìn thời gian, thân thể cao lớn đứng thẳng dậy duỗi vài ba cái: ” Sao lại
không. Ngoan, đi ngủ sớm một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
” Sở đội trưởng, gọi cho ai mà phải
tránh đi vậy?” Tiểu Tống từ cánh cửa gian phòng nhỏ bên cạnh thò đầu ra hô một
tiếng, hai gian bên cạnh có mấy đội viên đang xúm vào một chỗ đánh bài cũng bát
quái nhô đầu ra, tranh nhau nói, không khí ồn ào hẳn lên.
” Lão đại mấy ngày hôm này giống như
đi vào cõi thần tiên, hệt như lần đầu tiên theo đuổi hoa khôi thời trung học
vậy.”
” Sở đội trưởng đến thời kỳ động dục
rồi a.”
” Mùa xuân còn lâu mới đến, gọi cho
ai mà phải né tránh?” Tiểu Tống hô lên.
” Là ai cũng vậy thôi, cần gì chờ
mùa xuân mới nói chuyện tình cảm đâu.”
” Đừng ồn ào nữa, để lão đại gọi cho
chị dâu.”
” Sở đội trưởng, thật thiếu nghĩa
khí a. Hôm nào phải dẫn chị dâu đến cho anh em nhìn một cái, làm gì dấu giếm
như vậy, không nỡ a.”
Sở Phi Dương cười cười đuổi bọn họ
về gian phòng, đi tới cánh cửa giữa hai khoang, bấm vào số điện thoại nhìn đến
vô số lần kia.
Phía bên kia ‘ đô….đô….’ đến năm
tiếng mới có người nhận, thanh âm còn có điểm vội vàng: ” A lô.”
” Sở Phi Dương ” Sở Phi Dương mỉm
cười nói.
Đầu bên kia nhẹ giọng ‘ Vâng’ một
tiếng, dừng một chút mới lên tiếng: ” Ở đâu vậy, sao ồn ào như thế.”
” Trên xe lửa. Mấy ngày nay tôi bận
phá án, nên đi công tác mất mấy ngày.” Sở Phi Dương lên tiếng, ” Vụ án của Niên
Hoa phải chờ khi trở về mới có thể tiếp tục. Bên này cảnh sát cũng hết đường
xoay sở, phía Lâm Lập có tiến triển gì không?”
” Vẫn muốn tìm cách mở ra lỗ hổng
kia lần thứ hai, tiến độ hiện nay……. là số không.” Quân Thư Ảnh nhàn nhạt nói,
” Muốn lặp lại sự kiện trăm nghìn năm mới có một lần chuyện này xác xuất rất
nhỏ, không chỉ cần có năng lực, còn cần có vận may.”
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nói
vài câu về vụ án, Quân Thư Ảnh cũng thuận tình đáp lại.
Sở Phi Dương cuối cùng trở nên yên
lặng, một lát sau mới thấp giọng: ” Thư Ảnh…. có thể gọi thế không.”
Bên kia cũng lặng yên một hồi, một
tiếng ‘ Vâng’ nhẹ nhàng từ điện thoại truyền vào tai Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nét mặt càng thêm vui
sướng, tiếp tục thấp giọng nói: ” Thư Ảnh, vừa nãy làm gì, sao lâu như thế mới
nhận điện thoại.”
” …… Tắm.”
” Vậy… tắm xong chưa?”
“….. “
Quân Thư Ảnh ở đầu bên kia lặng yên,
bởi vì trước đó không nghĩ gì, chỉ thuận theo tự nhiên mà đặt mông ngồi xuống,
lúc này dường như đang tự hỏi có muốn hay không trả lời vấn đề buồn chán này.
” Thư Ảnh, mấy ngày nay bận quá, cho
nên không thực hiện được lời hẹn, giận sao?” Ai, mấy ngày hôm nay thực sự quá
bận, mấy lời đường mật dùng để hống bạn gái dùng được không đây?! Sở Phi Dương
dựa người vào phía bồn rửa phía sau, đem điếu thuốc ném và thùng rác.
Một chiếc điện thoại di động nhỏ bé
gắn liền khoảng cách xa nghìn dặm, tiếng trò chuyện như tiếng người thì thầm
bên tai giữa đêm khuy vắng, lúc này mọi lo lắng cũng không còn tồn tại,
trong đáy lòng chỉ còn khát vọng thân mật thuần thuý .
” Không tức giận gì cả. Công tác
cũng bề bộn nhiều việc.” Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng quyết định nhẩy qua đề tài
kia, thản nhiên mà trả lời.
Câu trả lời này……… không giận a…… Sở
Phi Dương cười thầm. Thấy phía đầu bên kia có người đang đi về phía Toilet, Sở
Phi Dương cầm điện thoại đi động đi tới một góc không người, tiếp tục cùng Quân
Thư Ảnh tán gẫu, chỉ đến khi thấy nhắc nhở điện thoại sắp hết pin.
Sở Phi Dương cuối cùng nói: ” Vậy….
Thư Ảnh, chờ tôi trở về, chúng ta hẹn gặp mặt có được hay không? Muốn đi đâu?”
” …. Được, đâu cũng được.” Quân Thư
Ảnh ôm điện thoại ngả xuống so fa màu trắng, mái tóc đen mềm mại rơi lả tả bên
tai.
Phía bên kia đầu dây tiếp tục truyền
đến thanh âm vô cùng quen thuộc, mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ, từng đợt từng đợt
đập vào màng nhĩ: ” Vậy được rồi, thời gian cùng địa điểm để tính sau, ai biết
trước được, chờ lúc đó hãy tính a.”
” Vâng.” Quân Thư Ảnh nhẹ giọng trả
lời, duỗi cánh tay thon dài trắng mịn từ trên bàn uống nước nắm lấy tấm ảnh đặt
trước mặt, chậm rãi di chuyển tầm nhìn, tinh tế quan sát.
” Cứ như vậy đã, tôi cúp máy đây
điện thoại sắp hết pin rồi. Ngủ ngon, đừng nghĩ ngợi nhiều. Thư Ảnh……… bảo bối
nhi, ngày mai gặp!”
Quân Thư Ảnh còn chưa phục hồi lại
tinh thần từ tiếng xưng hô vô cùng thân thiết khiến cho người giận sôi gan kia,
thì bên kia chỉ còn lại thanh âm tút tút….
Quân Thư Ảnh cười cười, đứng dậy đặt
điện thoại cùng tấm ảnh lên trên bàn uống nước, đi vào trong phòng ngủ.
Bên cạnh chiếc điện thoại màu xám
bạc, ngay chính giữa tấm ảnh là một cánh cửa cổ kính, trên tấm hoành phi còn
viết ba chữ lớn phóng khoáng tuấn lãng ‘ Sở Quân Đường’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét