Phiên ngoại-- nạp thiếp : phong ba cưới vợ bé phần 2
Chuyện rằng, từ sau khi Thanh giáo chủ cường thưởng Tiểu Yến Kì, tuy rằng hắn đối với Tiểu Yến Kì sủng ái ngày càng tăng, hơn nữa để triệt để đánh đổ hình tượng hoa tâm của chính mình, hắn liền cho nghỉ việc hết những thị nữ tuỳ tùng có chút tư sắc, chỉ chừa lại vài kẻ tầm thường lại có phần xấu xí ở lại bên người hầu hạ. Nhưng vì hắn trước kia làm nhiều chuyện xấu đã lưu lại ảnh hưởng quá mức to lớn, bóng ma trong lòng Tiểu Yến Kì vẫn một mực không tiêu trừ, mặc dù ngoan ngoãn nghe theo, nhưng không thể làm cho Thanh giáo chủ có cảm giác được yêu thương. Thanh giáo chủ vì thế mà đau đầu không dứt.
Hắn biết rõ Tiểu Yến Kì những lúc sau lưng hắn tuyệt đối không phải dáng dấp này, vì vậy hắn thường xuyên giả bộ vắng mặt, sau đó vụng trộm đi đường vòng trở về theo dõi xem tiểu mỹ nhân lúc có một mình thì lén lút làm chuyện mờ ám gì, nghe trộm rốt cuộc đã thành thói quen khiến cho Thanh giáo chủ trong lòng vừa xót xa lại vừa ngọt ngào.
Có một ngày, hắn lập lại mánh cũ…
Tiểu Yến kì nuôi dưỡng một con Bát ca, hắn đem lồng chim treo trên nhánh cây trong vườn, còn mình thì ngồi dưới ghế đá nâng cằm cùng Bát ca nói chuyện.
Tiểu Yến Kì: Bát ca. . .. . .
Bát ca: [tiểu mỹ nhân gọi ngu huynh có chuyện gì!]
Tiểu Yến Kì & Thanh giáo chủ đang nghe trộm ở góc tường: [= =#]
Thanh giáo chủ: tử điểu, dám chiếm tiện nghi Tiểu Kì nhà ta. Ngươi thế này chẳng phải tự phong mình là cậu cả( anh vợ) của bổn giáo chủ? Bổn giáo chủ đêm nay cho cậu cả ngươi đi hầm thang (nấu canh)!
Chỉ nghe bên kia một hồi âm thanh loảng xoà loảng xoảng, Thanh đại giáo chủ lần nữa lén lút nhìn, nhất thời ‘mục trừng khẩu ngốc’.
Lồng sắt của Bát ca đã nát thành tám mảnh trên mặt đất, Bát ca choáng voáng nằm sấp trên mặt bàn trước mặt Tiểu Yến Kì mà hấp hối.
Tiểu Yến Kì tiếp tục nâng cằm u buồn: Bát ca. . .. . .
Bát ca: [chịu đựng một ngụm máu tươi] chủ nhân có gì phân phó. . .
. . .
Ngồi chồm hổm một góc tường -Thanh giáo chủ: Rất rất hâm mộ Bát ca, có thể thấy bản tính trẻ con của tiểu mỹ nhân như vậy~
Tiểu yến Kì: Bát ca, ngươi nói xem giáo chủ là có ý gì a, sao lại đem toàn bộ mấy kẻ có chút tư sắc rời khỏi nội viện, chỉ lưu lại cho ta mấy kẻ xấu xí như vậy.
Ngồi chồm hổm góc tường- Thanh giáo chủ: Tiểu mỹ nhân, nguyên lai ngươi cũng chú ý tới! Đều là ta đối với ngươi một lòng một dạ a! Ngươi cảm động sao?!
Bát ca: Chủ nhân, chuyện này thực phức tạp, khó thể nói rõ được .
Tiểu Yến Kì:[ sốt ruột ] vì sao chứ?
Bát ca: nguyên do, cũng không rõ nữa .
Tiểu Yến Kì:[ buồn vô cớ] ngươi nói đúng, hắn nhất định là có rắp tâm bất lương. Hắn đem toàn bộ mỹ nhân đều phái đi ra ngoài, khiến ta mỗi ngày đều quay quanh một đám sửu nhân, khuôn mặt hắn mà chen lẫn trong đám đó đương nhiên sẽ càng thêm khôi ngô phóng khoáng. Bát ca, phán đoán của ngươi rất chính xác. Chính là, ta mỗi ngày soi gương đều thấy dung nhan tuyệt sắc, hắn làm vậy cơ bản chính là phí công vô ích.
Bát ca:[ thổ huyết] chủ nhân, ta rõ ràng cái gì cũng chưa nói, ngươi không cần phải vu vạ cho ta nhá.
Ngồi chồm hổm ở góc tường- Thanh giáo chủ:[ thổ huyết] Bổn giáo chủ ngọc thụ lâm phong thiên sinh lệ chất, cần gì dùng một đống người quái dị đến làm nền cho chính mình? Tiểu Yến Kì ngươi khinh người quá đáng!
Vì vậy, Thanh đại giáo chủ trong cơn tức giận, đem toàn bộ đám người quái dị đổi lại đám mỹ nhân, hắn quyết định phải dưỡng tiểu lão bà, hắn muốn sủng thiếp diệt thê!
Ngày đầu tiên, Thanh đại giáo chủ ôm một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng đi qua mặt Tiểu Yến Kì, vênh váo tự đắc nhìn hắn một cái, hếch mũi lên trời mà hừ một tiếng, nhẹ nhàng rời đi.
Tiểu Yến Kì nhìn theo bóng lưng của hắn, thần sắc ảm đạm.
Ngày hôm sau, Thanh đại giáo chủ ôm một thiếu niên tuyệt sắc đi qua trước mặt Tiểu Yến Kì, lại lần nữa vênh váo nhìn hắn, hếch mũi lên trời hừ một tiếng, nhẹ nhàng rời đi.
Tiểu Yến Kì nhìn theo bóng lưng của hắn, thần sắc càng thêm ảm đạm.
Ngày thứ ba, Thanh đại giáo chủ trái ôm thiếu nữ yêu kiều phải ôm thiếu niên tuyệt sắc, từ trước mặt Tiểu Yến Kì đi qua…
. . .. . .
Một tháng sau, Thanh đại giáo chủ sau lưng là một xâu thiếu nữ mỹ lệ, thiếu niên thuần khiết, thiếu phụ lẳng lơ, thư sinh nho nhã……….đủ mọi loại người cái gì cần đều có cả, vênh váo tự đắc mà đi qua trước cửa phòng Tiểu Yến Kì.
Tiểu Yến Kì:[ đôi mắt đẹp rưng rưng] giáo chủ đại nhân, xin dừng bước. . .. . .
Thanh đại giáo chủ:[ hạ mí mắt liếc hắn một cái] có chuyện gì nói mau!
Tiểu Yến Kì:[ lệ tràn mi ] giáo chủ đại nhân, ta có một chuyện muốn thỉnh cầu.
Thanh đại giáo chủ nhìn tiểu mỹ nhân rơi lệ bộ dáng càng thêm xinh đẹp, trong lòng một trận giao động, mấy ngày nay hắn đã nhẫn đến cực hạn, đám thiếu nam thiếu nữ kia kỳ thực một người hắn cũng không dám động. Cố gắng trấn định xuống để theo dõi Tiểu Yến Kì của hắn, trong tâm cũng đã sớm mềm lòng.
Xem ra hắn đã không chịu nổi khi mình lạnh nhạt, chủ động tới năn nỉ. Chỉ cần hắn mở miệng, ta nhất định lập tức tha thứ hắn, đem hắn khiêng trở về phòng hảo hảo yêu thương, Ngao! ( tiếng sói tru)
Thanh giáo chủ: Ngươi yêu cầu chuyện gì, cứ nói ra, Bổn giáo chủ nhất định thành toàn cho ngươi.
Tiểu Yến Kì: [mặt dần dần đỏ] ta, ta là muốn cầu. . .. . .
Thanh giáo chủ: [nuốt nước miếng] cái gì?! [tiểu mỹ nhân, nói mau, nói ngươi khao khát lồng ngực rộng lớn của Bổn giáo chủ , thứ cường kiện --, thứ cứng rắn -- còn có bền bỉ !]
[ Thanh đại giáo chủ mọi uỷ khuất trong nội tâm tự động tiêu tan= = ]
Tiểu Yến Kì: Ta muốn thỉnh giáo chủ, đem mấy tuỳ tùng xinh đẹp kia thưởng cho ta bẩy, tám người, ta muốn…
Thanh giáo chủ: [cuồng nộ] trời ơi ?! Ngươi cư nhiên còn dám hỏi ta đòi mỹ nhân! Còn muốn một lúc bẩy, tám cái?! Ngươi …ngươi…ngươi, ngươi khinh người quá đáng -Tiểu Yến Kì!
Quyết đoán khiêng người lên, vào phòng, sập cửa!
Yến Kì được ôm ấp như công chúa len lén rúc vào lồng ngực rộng lớn của Thanh Lang…
Ngoài hành lang, thiếu nữ thiếu nam thiếu phụ hai mặt nhìn nhau.
Bát ca trong lồng bay lượn vài vòng : Sớm như vậy chẳng phải tốt rồi sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét