Chương
4:
Buổi sáng cuối tuần, ánh nắng ấm áp
chiếu khắp nơi, gió nhè nhẹ thổi khiến người thư thích, thời tiết thật tốt cho
hẹn hò.
Trong một gian nhà thuộc toà chung
cư cao cấp được xây dựng hàng loạt, bên trong một gian phòng bày trí đơn giản
cùng tràn đầy cảm giác hiện đại nhưng thiếu đi một chút sức sống, chủ nhân của
nó vừa từ chiếc giường king size đứng dậy.
Dưới tấm áo ngủ trắng tinh là đôi
chân thon dài mềm dẻo, đôi chân trần dẫm lên sàn nhà còn lấm tấm bụi nhỏ, trên
mu bàn chân cơ hồ hiện lên đường gân xanh, càng làm cho làn da trắng nõn gần
như trở lên trong suốt. Đôi chân kia lười biếng mà bước vào phòng tắm bằng thuỷ
tinh được khắc hoa văn tinh xảo, không lâu sau ở bên trong truyền ra
tiếng nước chảy ào ào——-
Cũng trong thành thị này ở một nơi
khác- khu dân cư lâu đời cũ kĩ, trên tầng 6- tầng cao nhất chỉ duy nhất có một
gian hộ kéo tấm rèm che màu xanh lại, để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào trong
gian phòng sơ sài chật chội cùng hỗn độn.
Không có gì ngoài chiếc quần cộc,
vây lấy đường cong cơ thể hấp dẫn, đôi chân thon dài hữu lực, phía trên còn có
vài vết sẹo nhưng không ảnh hưởng đến đại cục, trong đó có một vệt kéo dài từ
sau cổ chân hướng đến tận sau bắp đùi được quây bởi chiếc quần cộc màu xanh
lam. ( ^_^ có tí chém)
Đôi chân kia loẹt xoà loẹt xoẹt tha
đôi dép lê về phía tolei đã lung lay cả cánh cửa, đem con mèo ú vẫn liên tục
quấy rầy bên chân gạt sang một bên, bắt đầu đánh răng rửa mặt cạo râu, tất cả
đều gọn gàng ngăn nắp cùng nhanh chóng.
Sở Phi Dương khoác thêm cái áo, quay
sang gương sửa sang mái tóc, ôm lấy con mèo ú đang bất mãn ngồi ở bồn rửa mặt
nhéo nhéo vài cái, lại cho chút thức ăn vào cái chén nhỏ của nó, sau đó đóng
lại cửa chính, thần thanh khí sảng mà nhảy về phía trước đi xuống lầu, hầu như
chỉ cần hai bước đã xuống một cầu thang, khiến cho bác gái hàng xóm đang xách
giỏ rau đi lên lại càng hoảng sợ.
Sở Phi Dương vội vã bước lên giúp
đỡ, xấu hổ mà liên tục xin lỗi.
Đảm nhiệm việc quản lý khu dân cư
này đã lâu- bác gái hí con mắt nhìn Sở Phi Dương trong vài giây, vô cùng tận
tuỵ với trách nhiệm lên tiếng hỏi: ” Yêu, Tiểu Sở a, ăn mặc như vậy thực đẹp trai,
là đi gặp mặt sao?”
Sở Phi Dương ha hả cười, vừa muốn
nói không phải, suy nghĩ một chút lại nuốt trở về trong bụng, sờ sờ mũi từ chối
cho ý kiến.
Bác gái lắc lắc đầu lại tiếp tục đi
lên, trong miệng vẫn lẩm nhẩm: ” Hoá ra trước đây đều là mượn cớ rụt rè, trên
thực tế chính là không vừa mắt những cô gái ta giới thiệu. Cô gái lần này chắc
hẳn dễ nhìn, mới cười đến mức vui vẻ như vậy!”
” Bác gái lên lầu cẩn thận một chút,
con đi đây!” Sở Phi Dương cười cười kêu to một câu, tiếp tục chạy xuống lầu.
Đứng ở ngay đầu cầu thang là một cô
gái trẻ tóc ngắn, trong tay cầm một bịch bánh bao cùng sữa đậu nành. Bề ngoài
có vẻ dịu dàng nữ tính, lúc này lại đang nhìn xuống cầu thang đến xuất thần.
Bác gái quản lý toà nhà đi qua thì,
nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của nàng một chút, lắc đầu nói: ” Tiểu Mai à, lại
mang đồ ăn sáng cho Sở đại ca của con sao. Sau này có thể bỏ được rồi, đừng tốn
tâm tư trên người cậu ấy nữa. Con là cô gái tốt, từ nay về sau còn dài, sẽ có
người tốt thích con.”
Cô gái trẻ được gọi là Tiểu Mai cắn
cắn môi, xách một túi điểm tâm còn chưa kịp tặng rời đi.
Tất cả quá khứ xa xưa đều đã sớm
lãng quên, chỉ có sự cố chấp truy tìm trong khoảng thời gian mờ mịt nơi nhân
thế lại tái diễn, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả giống như đã được định
sẵn từ trước từ lâu. ( mọi người nhớ em này ko ta, đơn phương anh Sở nhà ta từ
kíp này sang kíp khác)
Sở Phi Dương mở cửa chiếc xe cảnh
sát từ vụ án lần trước xong xuôi còn chưa kịp rửa, tiến vào dòng xe cộ lườm
lượp trên đường.
Mà cùng lúc đó, tại một phía khác
trong thành phố, một cánh tay thon dài dễ nhìn bên dưới cánh tay áo măng sét
màu trắng phẳng phiu ném xuống chiếc chìa khoá xe, ngược lại kiểm tra một chút
tiền trong ví cùng vé xe công cộng.
Vậy mới nói, ý thức bảo vệ môi
trường -tiết kiệm năng lượng vẫn cần được ra sức vận động rộng rãi.
Vị đại đội trưởng không biết bảo vệ
môi trường tiết kiệm năng lượng- Sở Phi Dương lúc này đang khó khăn di chuyển
trong hàng xe thật dài, phía trước dường như xẩy ra sự cố, cho nên hiện tại cơ
bản là bất động. Những người vì kẹt xe mà cáu kỉnh cũng không ảnh hưởng đến tâm
trạng vui vẻ của Sở Phi Dương. Vì hắn so với thời gian hẹn đi sớm đến mấy tiếng
đồng hồ, dù có kẹt xe cũng không đến nỗi tới muộn.
Sở Phi Dương vừa gõ gõ tay lái vừa
ngâm nga, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng
qua, cư nhiên lại là Tiểu Tống ở trong đội gọi.
” Alo, Tiểu Tống. Có việc gì?”
Sở Phi Dương ngậm điếu thuốc ở trong miệng, có chút qua loa nói.
Bên kia truyền đến thanh âm có phần
bất đắc dĩ của Tiểu Tống đồng chí: ” Sở đội trưởng, người đồng sự chịu trách
nhiệm bảo vệ 24/24h người báo án- Tiểu Nguyệt vừa gọi điện báo, nói cậu tiểu
‘chuyên gia’ anh giới thiệu đã bắt cóc người đem đi.”
” Cái gì?!” Sở Phi Dương cả kinh
nói. Hắn biết mối quan hệ giữa Lâm Lập cùng Tiểu Nguyệt và người mất tích Niên
Hoa trước đây rất phức tạp, lại không ngờ rằng Lâm Lập đương nhiên dám làm ra
chuyện xúc động như vậy.
” Chắc cũng không quá trọng yếu…… cô
gái tên Tiểu Nguyệt kia thấy ai cũng hoảng sợ dường như đối với Lâm Lập hoàn
toàn tin tưởng. Chỉ là hiện tại không thấy bóng dáng bọn họ. Sở đội trưởng, nếu
anh có thời gian thì tới đây một chuyến, chúng tôi hiện nay đang ở nhà của Tiểu
Nguyệt.”
Sở Phi Dương mở cửa xuống xe, từ
trong dòng ô tô lách người qua những khoảng trống lên lề đường, vừa nói: ” Tôi
qua ngay đây. Các cậu cũng đừng nán lại nhà người ta nữa, nhanh đến hiện trường
đi.”
Tiểu Tống nghi hoặc nói: ” Ở hồ nước
ngoại thành kia sao? Người của chúng ta đã đến đó, nhưng không có ai ở đó.”
” Cho người tìm kiếm khu vực ở xung
quanh vùng hạ du, bảo họ ven theo bờ mà tìm người. tìm được hẵng tính
sau.” Sở Phi Dương dặn dò cấp dưới, đưa tay ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào
trong xe hướng tài xế nói ra địa chỉ, lại nói với Tiểu Tống ở đầu bên kia: ”
Tôi lên xe rồi, khoảng hơn 40 phút nữa sẽ tới.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Phi Dương
có chút bực dọc nhìn ra cửa sổ, cảnh đường phố lướt qua vun vút càng chứng tỏ
hắn càng ngày cách xa mục đích vốn có của chính mình. Muốn gọi điện thoại báo
một tiếng thì Sở Phi Dương mới phát hiện chính mình căn bản không có số điện
thoại di động của người ta.
Sở Phi Dương không hy vọng gì khi
gọi cho Lâm Lập, không ngoài dự liệu bị thằng nhóc kia treo máy, gọi lại thì
tắt điện thoại.
” Tiểu tử thối, ngươi chờ xem.” Sở
Phi Dương siết chặt nắm tay nghiến răng hừ một tiếng, thập phần tàn ác.
Người tài xế trung niên ngồi trên
ghế lại sợ hãi liếc mắt nhìn thoáng qua người có thân hình cao lớn ngồi đằng
sau tư thế có vẻ bực bội, nơm nớp lo sợ chính mình sẽ tiếp tục trong danh sách
tài xế taxi bị sát hại ở vùng ngoại ô vẫn được nghe kể lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét