Chương 49
Hãn
Kiện im lặng đi trước, bình tĩnh nhìn hai bên, xác nhận phòng này không có ai,
mới nghiêm mặt mở cửa, một cước đạp Tiêu Thế vào, còn mình cũng vào theo.
Đóng
cửa, vặn chốt.
Tiêu
Thế không kịp đề phòng, bị cú đá bất ngờ làm cho ngã sấp xuống giường, xoa xoa thắt
lưng, chậc lưỡi: “Mày muốn gì thế hả?”
“………….”
Hãn
Kiện lúc này giống như chó săn, hai mắt bắn ra lục quang, không nói lời nào, hô
hấp cũng hổn hển.
Gã
yên lặng đi vài bước, nhe răng cười nói: “Mày nói tao muốn làm gì?”
Bình
thường mà nói, với cái loại khí tràng cường đại mà đáng khinh này, người ta gọi
là cầm thú.
Đáng
tiếc là gã gặp Tiêu Thế.
Đối
phương mặc kệ cái mà gã gọi là sát khí, bật dậy, lập tức cao hơn cả cầm thú hai
centimet.
Khí
tràng của Tiêu Thế càng cường đại hơn, sắc mặt vô tội nắm cằm Hãn Kiện nhìn hai
bên, sau đó cười cười vỗ mặt gã: “Lại lên cơn gì thế? Sao lại âm dương quái khí
thế này?”
Hãn
chó săn rốt cuộc nổi giận, một tay đẩy đối phương xuống giường, mình thì nghêng
ngang đúng kiểu thanh niên đại ca, ngồi ở giường đối diện, vắt chân chữ ngũ, trợn
mắt nhìn y: “Nói đi, mày với Tô Mạch Ngôn có chuyện gì?!”
Tiêu
Thế kéo cravat xuống: “Cái gì cơ….”
Hãn
Kiện nhìn khuôn mặt tươi cười cứng đờ lại của Tiêu Thế: “Đừng làm bộ, ngày đó
tao nghe được hết, lên giường cùng một lão nam nhân? Sao trước kia tao không biết
khẩu vị của mày nhỉ?”
Tiêu
Thế cau mày nhìn gã.
“Mày
là đồng tính luyến ái?” – Hãn Kiện phiền chán gẩy gẩy tóc – “Vậy cũng không nên
cùng với cha Tô Na chứ? Mày ly hôn có phải vì lão ta không?”
“Không
phải.”
Hãn
Kiện làm như không nghe thấy: “Shit, mày đã là gay, sao còn bày đặt kết hôn làm
cái quái gì?”
Tiêu
Thế bất đắc dĩ thở dài: “Tao không phải đồng tính luyến ái.”
Cho
dù là đã quen với hành động thân mật khi ở cùng Tô Mạch Ngôn, cũng đã động tâm
với hắn, nhưng Tiêu Thế vẫn thủy chung không tiếp thu vì bản thân mình là đồng
tính luyến ái.
Hãn
Kiện cười nhạt: “Vậy mày không thích người ta, sao còn cùng người ta lên giường?”
Tiêu
Thế đến ngồi bên cạnh Hãn Kiện, khoác vai gã, bộ dáng buồn rầu: “…. Tao không
phải là không thích anh ấy…..”
Hãn
Kiện nổi giận, đẩy người bên cạnh ra: “Vậy là thích?”
“Chậc.”
– Tiêu Thế lườm gã, cúi đầu thản nhiên nói – “Mày cũng biết, tao ly hôn.”
Hãn
Kiện hơi run, không hiểu: “A?” – Vậy thì có quan hệ gì chứ.
“Ngay
cả với người mà mình thấy rất yêu, nói là có thể chia tay.” – Tiêu Thế cười khổ
nói – “Tao cũng không biết chỉ bằng cái thích này, có thể duy trì được bao
lâu.”
Hãn
Kiện rút một bao thuốc lá ra, lấy cho mình một điếu, sau đó đưa cho y.
Tiêu
Thế lắc lắc đầu: “Tao cai rồi.”
Trong
phòng nhất thời không có tiếng nói chuyện.
Bốn
phía im lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của bệnh nhân, người
nhà ngoài hành lang.
Hãn
Kiện nhíu mày: “Vậy mày nghĩ sẽ cùng với lão ta được bao lâu? Đồng tính luyến
ái không thể kết hôn, hai người xem như là yêu đương đi? Vừa mới bắt đầu đã chờ
ngày chia tay sao?”
Tiêu
thế nhu nhu mi tâm, giận dữ nói: “Chúng tao đều đã trưởng thành, không phải là
tình yêu bồng bột của tuổi trẻ nữa…. Tao nghĩ tao với anh ấy đều rõ ràng, chỉ
là thử, thử ở chung, thử yêu nhau, cố gắng phối hợp với đối phương…. Cho dù có
như vậy, nói không chừng một ngày nào đó, liền xong.”
“………….”
“Hơn
nữa, đối phương lại là đàn ông. Tao không biết phải đối xử với anh ấy thế nào?”
– Tiêu Thế thản nhiên nói – “Tao cảm giác, trong lòng anh ấy cũng đang để ý
chuyện….. tao coi anh ấy như phụ nữ mà chăm sóc.”
“……………”
“Dù
sao tao cũng chỉ từng yêu phụ nữ thôi.” – Tiêu Thế cười khổ – “Cũng không biết, anh ấy có thể chịu đựng được
bao lâu?”
Hãn
Kiện đột nhiên cảm thấy, chuyện ly hôn với Tiêu thế, cũng không giống như là biểu
hiện không sao cả mà y thể hiện ra.
Kỳ
thật, là tổn thương rất lớn.
Chính
là thói quen của y là nhẫn nại, thời gian trôi qua, tất cả mọi người sẽ quên đi
rằng y cũng phải chịu nỗi đau lớn lao này.
Nghĩ
như vậy, người mà có thể làm cho y vui vẻ trở lại là Tô Mạch Ngôn, gã cảm thấy
tức giận.
Hãn
Kiện véo nhẹ má mình, mặc niệm mấy lần “mặt dày, mặt dày”, lại bắt đầu cười hì
hì, thừa dịp Tiêu Thế không chú ý, một tay đặt lên người y, trêu chọc: “Nói mới
nhớ, mày thích kiểu nam nhân thế nào?”
Tiêu
Thế đập đầu vào thành giường cốp môt cái, đau đến nhe răng, vung tay đánh gã,
cười mắng: “Mày cho rằng tao là loại người gặp ai cũng có thể động dục sao?
Cút!”
Hai
người khi học đại học cũng từng đùa giỡn như thế, hiện tại cũng rất ít.
Đột
nhiên cảm giác được ấm áp đã lâu rồi chưa gặp.
Hãn
Kiện vẫn cười hì hì, không chịu buông tha, tay đè lên không cho y cựa quậy, tay
kia sờ tới sờ lui trên ngực y: “Không có khả năng, tuyệt đối sẽ có cảm giác tâm
động. Bằng không ngươi mười mấy năm nay thật sự là chưa nhìn kĩ mặt của đại gia
đây….”
Đại
khái là tính hướng có chút biến hóa, bị vuốt như vậy lại gây cảm giác khó chịu.
Tiêu
Thế nhấc chân đạp người ra xa, ngồi dậy: “Biến, đừng đùa.”
Hãn
Kiện ngồi sau lưng y, lẳng lặng nhìn bóng dáng y.
Nghĩ
rằng, không phải đùa đâu.
Tuyệt
đối là mười năm qua mày chưa từng lần nào nhìn kỹ mặt tao, nếu không sao có thể
cảm thấy là tao đang đùa chứ?
Biểu
tình của tao giống đùa sao?
Gã
nhu nhu cái mũi hơi cay cay, miệng cười hề hề: “Là tao hỏi thật mà, nếu là tao,
bị một mỹ nữ ba vòng chuẩn đè lên, khẳng định là tốc độ thần sâu mà xông lên….”
Tiêu
Thế nhún nhún vai: “Vậy nếu là heo mẹ thì sao?”
“Ai?”
– Hãn Kiện cũng không vừa – “Gia đây không thích nhân thú, đương nhiên là không
có khả năng đó rồi….”
Nói
xong, nụ cười cương lại trên mặt.
Tiêu
Thế đứng dậy đi ra ngoài, tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn gã: “Phải vậy không?”
“………..”
Không
khí im lặng ba giây.
Cửa
mở ra, ánh sáng lùa vào.
Giống
như là ấn vào nút mở nào đó.
“Đậu
má mày!”
Hãn
Kiện gầm lên, đuổi theo: “Thằng kia, mày nói ai là heo mẹ! Có ngon thì đừng có
chạy! Mẹ nó! Tao làm thịt mày!”
Trong
phòng bệnh, Tô Mạch Ngôn đoan chính ngồi bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc trò
chuyện với mẹ Tiêu.
Lần
trước gặp mặt của hai nhà là khi bàn luận về đám cưới, sau đó cũng không gặp
nhau, nhưng ấn tượng của mẹ Tiêu với Tô Mạch Ngôn vô cùng tốt.
Nhớ
rõ lần trước từ tiệc cưới trở về, mẹ Tiêu liên tục khen ngợi: “Ai, ông thông
gia quả là tuyệt vời, ngoại hình được, lại rất biết lễ nghĩa, phẩm hạnh cũng tốt.”
Chú
Trần tức đến mức ba ngày không thèm nhìn mặt ai đó.
Nay
thấy Tô Mạch Ngôn, tinh thần mẹ Tiêu lập tức tỉnh táo, ôn hòa cười nói: “Ông
thông gia trông cũng rất trẻ….”
Lần
đầu tiên gặp “phụ huynh”, trên mặt Tô Mạch Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Nhưng
mà ngón tay vô thức ma sát trên đùi, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn
nhìn gương mặt phù thũng của mẹ Tiêu, chần chừ nói: “…. Thân thể, có khỏe
không?”
Mẹ
Tiêu tựa hồ cũng bị lây bệnh, cười xấu hổ nói: “Uhm, cứ vậy mà đi thôi.”
“……….”
“…………”
Nhìn
nhau một hồi lâu, Tô Mạch Ngôn đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi đi toilet.”
A?
Mẹ Tiêu ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Ra cửa rẽ phải.”
“Cảm
ơn.”
Tô
Mạch Ngôn cúi đầu, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ
Tiêu nhìn theo bóng dáng ông thông gia chật vật chạy đi, trong mắt bắn lên vài
tia ảo mộng: “Ai nha, thật là. Ngay cả dáng người cũng đẹp nữa….”
Chú
Trần ngồi bên cạnh xem tạp chí, “Hừ.”
Mẹ
Tiêu tiếp tục mơ mộng: “Nếu mà em trẻ thêm mười mấy tuổi, nhất định sẽ phải gả cho
người ta.”
Chú
Trần bắt đầu vô thức xé rách tạp chí: “…. Hừ.”
Mẹ
Tiêu liếc mắt nhìn ông: “Anh không cần học người ta đâu. Cho dù có không nói
chuyện thì khí chất cũng kém xa nhiều lắm.”
Roẹt!
Quyển
tạp chí trong tay chú Trần bị xé rách.
Bình
thường trong bệnh viện, đã đủ chuyện quái đản, như là bóng ma lúc nửa đêm,
trong phòng giải phẫu có tiếng phụ nữ mang thai kêu thảm thiết, trong toilet có
tiếng thai nhi khóc nỉ non….
Nổi
tiếng nhất ở bệnh viện N thành, chính là không được đi với huyết nhân trong
toilet nam.
Trong
truyền thuyết, huyết nhân là kẻ có cơ thể cao ráo, gương mặt dữ tợn, liếc mắt
nhìn lần thứ nhất thì giống người bình thường, nhưng ba giây sau làn da gã sẽ
bong ra, máu thịt lẫn lộn…..
Tuy
rằng chưa có ai gặp qua.
Người
qua đường Giáp vốn là một thanh niên đẹp trai rạng ngời chói lóa, bởi vì bị mắc
sỏi ở ống dẫn nước tiểu, vừa mới phẫu thuật xong, chấm dứt quãng ngày tăm tối.
Mặt
khác, anh chàng lại có chút nhát gan.
Đang
lúc bước tới chỗ bồn tiểu, định lấy “chú chim non” (Xin thề với các bạn là mình để nguyên văn, không thêm bớt ) phấn nộn
ra để hưởng thụ cảm giác thông suốt, đột nhiên liếc mắt về phía góc bên trong,
có một bóng người cao lớn ở đó.
Người
đó rất cao, ít nhất cũng phải một mét bảy tám, nam tính.
Đứng
ở góc phòng, trước cái gương, nhìn vào gương mặt không biểu tình trong đó,
không hề nhúc nhích. Đến khi cậu liếc về phía hắn, lập tức thân hình rắn rỏi ấy
quay sang nhìn cậu chằm chằm.
Sắc
mặt trắng bệch, đôi mắt đen như mực.
Mẹ
ơi…… Có quỷ………….
Tiểu
Giáp khóc không ra nước mắt, vội vàng lấy chim non ra, tính nhanh chóng giải
quyết rồi chạy. không ngờ người kia đã đi về phía cậu.
Một
bước, hai bước, ba bước.
Tiểu
Giáp cúi thấp đầu, cảm giác được thân hình cao lớn của người kia ở ngay bên cạnh
mình.
Cậu
sợ đến mức nước cũng không ra được, rõ ràng là lại tắc.
Không
nghĩ đến đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nhìn đẹp
lắm.”
“……A?”
Tiểu
Giáp dại ra ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia mặt không thay đổi rời đi, trước
khi đi, còn liếc mắt nhìn chim nhỏ của cậu một cái.
Tô
Mạch Ngôn không biết ra ngoài làm gì, đến khi về phòng, Tiêu Thế với Hãn Kiện
đã quay lại.
Tiêu
Thế đang định ra ngoài, nhìn thấy hắn bước vào, mới nhẹ nhàng thở ra: “Tôi còn
tưởng anh lạc đường.”
Tô
Mạch Ngôn cứng đờ người một lắt, hàm hồ nói: “…. Đi nhầm đường.”
Mẹ
Tiêu cười cười cầm một quả táo ngon nhất trên bàn, đưa cho hắn: “A Thế vừa mới
gọt, chắc là ngài cũng khát rồi.”
Tô
Mạch Ngôn cầm lấy quả táo: “Cảm ơn.”
“Nói
mới nhớ, gần đây Na Na thế nào?” – Mẹ Tiêu đột nhiên hỏi – “Đã lâu không gặp
con bé, vui vẻ thế này, tôi cứ nghĩ là mình đã chết.”
Tô
Mạch Ngôn ngẩn ra, nhìn về phía Tiêu Thế.
Tiêu
Thế cười khổ nhìn hắn một cái, sau đó nói cho có lệ: “Cô ấy còn bận việc, hận
không thể mọc cánh bay về, nhưng mà giáo sư không cho.”
“Haizzz…..”
– Mẹ Tiêu mỉm cười, nhưng mà trong ánh mắt có chút thất vọng.
Tiêu
Thế cũng thở dài, nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Thời gian cũng không còn nhiều,
ngày mai con với Mạch… nhạc phụ còn phải đi làm, con về trước đây.”
Mẹ
Tiêu gật đầu: “Ừ, về đi. Mẹ cũng không có chuyện gì, lần sau đừng có lo lắng
quá, chạy đến nhanh như vậy, trên đường nhỡ có chuyện gì thì sao.”
Tiêu
Thế cũng chỉ cười trừ, thuận tay kéo luôn Hãn Kiện ra ngoài.
Đến
cửa bệnh viện, Tiêu Thế hỏi Hãn Kiện có muốn y đưa về luôn không. Hãn Kiện liếc
mắt nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, cười lắc đầu, xoay người vẫy taxi rời đi.
Tiêu
Thế và Tô Mạch Ngôn đi đến bãi đỗ xe, phản ứng đầu tiên của y là mở cửa xe, sau
đó lại dừng lại, lùi về.
Sao
lại quên chứ, đối phương là đàn ông.
Có
một số việc, nếu làm thừa sẽ là một loại vũ nhục với một người đàn ông.
Anh
ấy nằm dưới không có nghĩa là sẽ đối xử, bảo hộ anh ấy như một nữ nhân. Y biết
đạo lý này, nhưng mà vẫn không tự chủ được mà phạm sai lầm.
Tô
Mạch Ngôn tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, im lặng không lên tiếng, yên lặng lên
xe.
Hai
người trầm mặc suốt quãng đường về nhà.
Tắm
rửa giặt giũ xong xuôi, Tiêu Thế tự nhiên lau tóc đi về phòng Tô Mạch Ngôn, hiện
nay đã là phòng ngủ của hai người.
Tô
Mạch Ngôn đang tập trung tinh thần đọc sách, là sách quản lý, khi y tiến vào
cũng không ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Nhưng
mà……
Tiêu
Thế tiến đến bên ho nhẹ một tiếng: “Mạch Ngôn…….”
“Ừ?”
– Vẫn không nhìn y.
Tiêu
Thế ngồi cười trên giường: “Sách… Cầm ngược rồi.”
“…………”
Xoạt!
Tô
Mạch Ngôn gập sách lại, vành tai theo quán tính đỏ lên, liếc mắt nhìn thấy nụ
cười trên khóe môi Tiêu Thế, ánh mắt trầm xuống, quăng sách sang một bên, không
nói không rằng lao lên áp người ta xuống.
“Này……”
– Tiêu Thế vừa cười vừa nói – “Vừa rồi nghĩ cái gì thế?”
Tô
Mạch Ngôn cúi đầu nhìn y, tựa hồ còn đang suy nghĩ xem nên làm sao mới tốt, lại
không nghĩ thanh niên đã vươn người hôn hắn, làm cho tim hắn đập liên hồi.
Môi
quả thực là do Tô Mạch Ngôn cạy mở, trong nháy mắt làm cho hắn hồng từ đầu đến
chân, đến mức bốc hơi luôn rồi, tay chân lại bắt đầu không thành thực, cởi quần
áo thanh niên.
Khẩn
trương đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng mà chỉ có mỗi
phương thức này để giữ lấy đối phương, có thế nào cũng không dừng được.
Nụ
hôn ẩm ướt kéo dài từ môi đến bụng thanh niên, sau đó nhẹ nhàng kéo quần lót đối
phương xuống, đỡ lấy dục vọng ngẩng cao kia, hàm trụ.
Tiêu
Thế hít một hơi thật sâu, kéo người lên, đè thắt lưng hắn: “Nơi này không đau
sao?”
“…………”
Mặt
Tô Mạch Ngôn hồng đến mức xuất huyết, mãi sau mới rụt đầu, thấp giọng nói:
“Tôi….”
“Cái
gì?”
Thanh
âm của lão thỏ vo ve như tiếng muỗi: “Tôi chủ động…. Là được….”
Có
được đặc xá, Tiêu Thế cũng không khách khí nữa, vừa hôn vừa cởi quần áo hắn,
sau đó nhìn lão thỏ mặt mũi đỏ bừng khóa ngồi trên người mình.
Đẩy
nụ hôn thêm sâu, thanh niên kéo mảnh vải cuối cùng trên người lão thỏ xuống,
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khí quan hưng phấn của hắn.
Ân?
Xúc
cảm….. Hình như không đúng.
Tiêu
Thế kinh ngạc nhìn xuống vật gì đó trong tay.
Đôi
mắt của lão thỏ hồng hồng ướt nước nhìn y.
“………Cái
kia……” – Tiêu Thế nuốt nước miếng, gian nan nói tiếp – “Lông… Sao lại không
có….”
Tiểu
thỏ đệ đệ trơn, trắng nõn, nộn nộn…….
Một
cây cỏ dại cũng không có -_-|||
Tô
Mạch Ngôn dịch mông về phía sau một chút, lí nhí nói: “Bệnh viện….”
“Sao?”
“Bệnh
viện có người làm….” – Tô Mạch Ngôn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nghiêm túc
nói – “…. Nhìn rất đẹp.”
Khóe
môi Tiêu Thế run rẩy,
Lão
thỏ vẫn chưa xong việc lớn, vươn tay cầm lấy khí quan của đối phương, tìm kiếm
tiểu huyệt.
Ngay
khi dưa chuột chạm và hoa cúc thân mật tiếp xúc, chuẩn bị thân mật gắn bó.
“Phốc.”
Lão
thỏ cứng đờ, khó hiểu nhìn y.
Tiêu
Thế rốt cuộc cũng đã khôi phục tinh thần, nhìn tiểu thỏ, không nhịn cười được,
không thể dừng cười được.
Y
ôm lấy lão thỏ, ngã xuống giường, chôn mặt vào hõm vai đối phương, cười đến run
cả người: “Ha ha ha ha ha….. Mạch Ngôn, sao anh có thể dễ thương đến thế chứ…..”
Chương 50
Lúc
này, Tô Mạch Ngôn thẹn quá hóa giận, cả ngày nhốt mình trong văn phòng, ngoài
thư kí ra thì không gặp ai hết, khiến cho không khí cả phòng như là đang ở địa
ngục vậy.
Tiêu
Thế cũng không vội. Y ngồi ở chỗ làm việc của mình, nhìn qua cửa kính thấy
khuôn mặt người kia đang chăm chú làm việc….. bỗng chốc biến thành con thỏ
-_-|||
“Phì.”
Tiêu
Thế không nhịn được, bật cười, chợt nghe thấy bên kia rầm một tiếng.
Xong
đời.
Cái
này mới thật sự là xù lông đây, ngay cả mặt cũng không thèm nhìn.
Tiêu
Thế thật sự là dở khóc dở cười, vừa nghẹn cười vừa đi gõ cánh cửa kia lần thứ
mười bảy trong buổi sáng hôm nay: “Trưởng phòng?”
Bên
trong không ai để ý đến y.
“Mạch
Ngôn?”
Âm
thanh lạnh băng của nam nhân truyền đến, mang theo một chút không thể giết người
vì quá xấu hổ: “Làm việc đi.”
“…….”
Tiêu
Thế thở dài, đang muốn nói gì nữa, thì thư kí đã đưa bản kế hoạch các món ăn
hôm nay sẽ thử nghiệm, vì thế y không thể qua loa được, đành phải đi làm việc.
Phòng
kế hoạch chia thành hai ban, tổ phát triển nghiên cứu có bảy người, ba gian
phòng làm việc.
Tiêu
Thế đi theo mấy người, cũng không thân quen lắm, cho nên chọn một gian phòng
riêng đi vào.
Không
nghĩ tới là bên trong có người.
Lục
Kính Triết mặc đồ đầu bếp trắng toát, cặp kính trễ xuống mũi, cẩn thận tỉ mỉ
nghiên cứu món ăn, động tác cực kì cẩn trọng, tất cả đều là những nguyên liệu mới
mẻ.
Nhìn
thấy Tiêu Thế đứng ở cửa, thản nhiên liếc mắt một cái, vuốt cằm nói: “Tôi sắp
xong rồi.”
Tiêu
Thế cười cười: “Không vội.”
Bởi
vì muốn tạo ra một nhà hàng với phong cách ấm áp, cho nên các món mới được
nghiên cứu một cách toàn diện, từ món Trung Quốc đến món Âu, ngay cả các loại đồ
ăn nhanh cũng có, chủ yếu không phải tập trung vào các món chế biến phức tạp,
là là hướng tới khẩu vị rộng rãi.
Ở
phương diện này Tiêu Thế rất có thiên phú, cho nên khi đến xin việc ở Nguyên Thần,
cho dù y chưa có bằng đầu bếp cao cấp, nhưng vẫn được nhận vào làm.
Khẩu
vị hướng theo số đông, đương nhiên là việc kinh doanh sẽ tốt rồi.
Mà
Lục Kính Triết lại không giống thế.
Về
trù nghệ thì không nói, nhưng mà bất kì loại chứng từ hay giấy chứng nhận nào của
anh ta đều cao hơn Tiêu Thế. Nhưng anh ta được đào tạo một cách bài bản theo kiểu
châu Âu, cho dù có sáng tạo thêm, cũng không thể đem hương vị chân chính dung hợp
vào.
Ngay
cả khẩu vị của một gia đình cũng có khác nhau.
Chính
vì thế, khi trước ở Nguyên Thần, anh ta luôn không vừa mắt với Tiêu Thế. Đã
quen với phương pháp lựa chọn nguyên liệu quy củ để nấu nướng, giờ nhìn thấy kiểu
tùy tiện phối hợp của Tiêu Thế, cảm thấy không quy củ, không thể chấp nhận được.
Đại
thể là như kiểu trong tiểu thuyết võ hiệp, võ lâm chính phái nhìn thấy tà phái
du hiệp, cười nhạt.
Cho
nên, công việc này được phân cho Tiêu Thế, với anh ta mà nói, kỳ thật là vạn phần
gian nan.
Tiêu
Thế nhìn anh ta nhíu mày, thầm nghĩ. Loại chuyện này, chính y cũng không hiểu….
Sao lại từ bỏ công việc tổng giám đốc Nguyên Thần, chạy đến bên này chứ?
“Khỏe
mạnh……” – Lục Kính Triết đột nhiên mở miệng, thanh âm qua lớp khẩu trang có vẻ
khó chịu.
Tiêu
Thế hơi run: “Sao?”
Lục
Kính Triết đem món ăn vừa nấu cẩn thận trang trí, sau đó bỏ khẩu trang xuống,
nhìn y: “Tôi nhớ rõ cậu nấu cơm chưa bao giờ thêm bột canh gà, nói là không tốt.”
“Đúng.”
– Tiêu Thế cười cười – “Mì chính, bột canh gà, mấy thứ kiểu đó không bao giờ
cho vào.”
Lục Kính Triết
bưng đồ ăn đi được hai bước, đột nhiên cười nói: “Cậu đúng là thanh thực.”
Tiêu Thế nhíu mày nhìn anh ta.
“Ban 1 và Ban 2 là đối thủ cạnh tranh, có một số
việc, tôi hỏi cậu không cần thiết phải trả lời.”
Nói xong liền rời đi, Tiêu Thế nhìn theo bóng
dáng anh ta, cười cười lắc đầu.
Là một người yêu nấu nướng, cho dù là nấu bất kể
món gì, đều cho thêm một chút tâm tư cẩn thận của bản thân đi vào.
Lại nói thêm, người khác nhau, dùng lửa khác
nhau, gia vị khác nhau, nguyên liệu nấu ăn khác nhau, nấu ra đồ ăn khác nhau
cũng thế.
Sao phải lo lắng?
Tiêu Thế với bản kế hoạch nửa ngày, đau đầu.
Thịt cuốn hạt tiêu đen kiểu ý.
Thực ra y không hề bài xích cơm tây, nhưng mà
món ăn này thoạt nhìn…. Tuy rằng là đủ sang trọng, nhưng để cho trẻ con ăn, thật
sự là khiêu chiến cực hạn của cả tâm lý lẫn sinh lý.
Vậy mà còn muốn thêm ba loại hạt tiêu tương, một
loại tiêu xay?!
Tiêu Thế không nói gì nhìn thực đơn, cầm lấy bút
trên bàn, bắt đầu sửa chữa trên diện rộng.
Kem chua từ mơ và lê….. thêm nước chanh? Sửa!
Cà-ri sốt nướng? Sửa!
Dưa hấu chưng tỏi???? Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
………
Phòng làm việc đột nhiên lu bu lên.
Tô Mạch Ngôn ngồi trong phòng làm việc, lòng thì
âm u đến mức sắp mọc nấm.
Hắn gõ gõ trên máy tính vài chữ, lại nhịn không
được nhìn xuống giữa hai chân mình, lộ ra sắc mặt buồn rầu.
Khi nào…. Mới có thể dài ra được chứ? -_-|||
Cô thư kí bưng tách cà phê, cẩn thận đặt lên bàn
hắn, nói: “Trưởng phòng, mẫu thức hăn hôm nay đã chuẩn bị tốt, hiện tại có thể
đến lấy chứ?”
Lực chú ý của lão nam nhân còn đặt ở cái vật thể
trụi lủi giữa hai chân mình, lòng tính toán xem có nên đi mua thuốc mọc… này nọ
về không, thế nên vô thức gật đầu: “Được.”
Cô thư kí nhìn hắn một cái, hồ nghi đi ra cửa,
nghĩ rằng, chẳng lẽ trên mặt đất có tiền sao?
Sau khi thư kí rời đi, cũng không đóng cửa lại,
thanh niên nhanh chóng bưng món ăn hoàn thành đi vào.
Tô Mạch Ngôn vừa nghe thấy tiếng bước chân kia,
cả người cứng lại, da đầu tê dại theo phản xạ có điều kiện, mím môi cúi đầu,
không thèm để ý đến y.
Tiêu Thế đặt món ăn đã hoàn thành một bên, đứng
trước mặt hắn, cười: “Đây là món ăn đã hoàn thành, có thay đổi một chút, mời
ngài nếm thử?”
Tô Mạch Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy
dao nĩa, tùy tiện lấy một viên chocolate có phủ kem quế đưa vào miệng.
Hờ hững nhai.
“Thế nào?” – Tiêu Thế tháo găng tay ra để một
bên, bất động thanh sắc tới gần – “Có đúng với mô tả trong bản kế hoạch không?”
Lão nam nhân nuốt xuống, thuận miệng “Ừ.” một tiếng,
chuyển sang thử món cà ri.
Tiêu Thế nhìn bộ dáng vừa dỗi vừa cố tỏ ra bình
tĩnh của hắn mà cười thầm, nhịn không được hỏi: “Nếm thử cái kia xem.”
Món thứ ba là thịt cuốn vàng óng ánh, mở nắp ra,
mùi thơm đậm đà và màu trắng của nước sốt tấn công khứu giác và thị giác, khiến
người ta phải chảy nước miếng.
Tô Mạch Ngôn vẫn ăn như cũ, mặt không có chút biểu
cảm nào.
Tiêu Thế hết cách, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thịt
cuốn hạt tiêu đen và pho mát chắc vẫn còn kém phải không?”
Dĩa ăn dừng lại.
Tô Mạch Ngôn không nuốt xuống, trầm lặng quay
sang nhìn y, miệng còn căng phồng, há mồm muốn nói lại không thể nói.
Tiêu Thế cười khổ: “Vẫn còn giận à?”
“………”
Tiêu Thế thành khẩn nói: “Kì thật… Cũng không phải
là buồn cười lắm.”
“………..”
Tiêu Thế sờ mũi: “Chỉ là ta thấy giật mình mà
thôi, nhìn đẹp lắm….”
Răng rắc.
Lão nam nhân mặt không đổi sắc bẻ gẫy bút.
Lão thỏ xù lông quả là không dễ dỗ dành.
Tiêu Thế cảm thán vài lần, bắt đầu vắt óc tự hỏi….
Bình thường khi anh ấy giận dỗi, làm thế nào để dỗ dành nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Thế đột nhiên “A” một tiếng.
Tô Mạch Ngôn cau mày nhìn y: “Cái gì?”
Tiêu Thế xấu hổ cười cười: “Không có gì.”
Làm sao có thể là không có gì?!
Vì sao mỗi lần đều là XXOO để trấn an!
Chả lẽ bản chất của mình vốn là cầm thú?
Tiêu Thế đáng thương hoàn toàn không có ý thức
được, kì thật mỗi lần làm, đều là do con thỏ chủ động phát xuân.
Y nhìn sườn mặt Tô Mạch Ngôn.
Ánh mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, mũi thẳng,
khóe môi nhếch lên, nhưng mà có lẽ do tuổi tác, có vẻ nghiêm khắc một chút.
Nhưng kì thật, khi động tình, khóe mắt lúng liếng
mê người, môi khẽ nhếch lên, nhìn được đầu lưỡi hồng phấn mềm mại bên trong, còn
có âm thanh rên rỉ mỗi lần va chạm.
Nếu phương pháp này là hữu hiệu nhất, vậy thì,
thử làm thôi.
Nghĩ thế, một tay y vươn đến, giữ cằm người kia,
hôn.
Đôi mắt mở to kinh ngạc, Tô Mạch Ngôn bị hôn bất
ngờ, không biết nên làm thế nào, cơ thể cương lên.
Thanh niên khẽ cắn cắn môi dưới của hắn, bình
thường khi hắn thả lỏng, để nụ hôn đi sâu hơn, cảm giác thực phấn khích.
Dần dần có chút động tình, đầu lưỡi không an phận
đẩy răng nanh đối phương, bắt đầu có ý đồ xâm nhập.
Tô Mạch Ngôn có chút choáng váng, sau khi bị đối
phương khiêu khích thì buông vũ khí đầu hàng, lúc này mới ý thức được đây là
văn phòng, còn chưa kịp tức giận, cũng đã hé miệng ra.
Nụ hôn không thể khống chế được nữa.
Đầu lưỡi kịch liệt dây dưa, nước bọt tràn ra hai
bên khóe môi, thanh niên theo dấu vết ướt át hôn đến nơi cổ mẫn cảm, vành tai,
bàn tay cũng không an phận bắt đầu thăm dò bên trong quần áo đối phương, tìm kiếm
nhũ tiêm nhỏ nhắn mẫn cảm.
Động tác vô cùng khiêu khích.
Qua hơi thở gấp gáp âu yếm lẫn nhau, qua loa cởi
bỏ dây lưng, tiến vào bên trong, cách lớp quần lót mà vuốt ve khí quan của đối
phương, thanh niên vừa hôn sâu, vừa dùng sức bế người kia đặt lên bàn làm việc.
Động tác mạnh mẽ đặt lên quần hắn, bắt lấy.
“Nghe điện
thoai, không nghe, mày là tiện nhân, nghe, mày là tiện nhân trong đám tiện
nhân, mau nghe điện thoại nào, tiện nhân ~ khẩu kiệt khẩu kiệt khẩu kiệt ~”
Tiếng chuông di động đặc biệt dành riêng cho Hãn
Kiện vang lên, động tác của Tô Mạch Ngôn cứng đờ, ánh mắt khôi phục một chút
thanh tỉnh.
Nhưng mà thanh niên không thèm để ý, vẫn tiếp tục
vừa hôn vừa cởi quần lót của hắn, bàn tay không ngừng xoa nắn mông hắn, lực đạo
đôi lúc làm hắn phát đau.
“Này?”
“……..”
Thanh âm sát phong cảnh đột nhiên truyền đến,
hai người đồng thời cứng đờ.
Tô Mạch Ngôn yên lặng lấy di động đưa cho y….
Động tác vừa rồi rất kịch liệt, không ngờ là ấn
vào nút nghe.
Tiêu Thế nghiến răng nghiến lợi nghe điện thoại,
hít sâu một hơi, tức giận nói: “Sao lại là mày?! Sao lại luôn là mày! Sao luôn
là mày thế hả?!”
Hãn Kiện ở đầu kia khó hiểu: “Tao, tao thì làm
sao? Sao lại không thể là tao? Không phải là tao thì mày nghĩ là ai?”
Tiêu Thế cúi đầu văng tục: “Nói chuyện gì?”
Hãn Kiện im lặng một chút, cười hì hì: “Đêm nay
gia cao hứng, mời mày đi ăn cơm.”
“Không đi!”
Rầm.
Tiêu Thế cúp điện thoại, tháo pin, quay sang
nhìn Tô Mạch Ngôn cười có lỗi: “Này…. Chúng ta tiếp tục?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét