Chính văn chương thứ chín mươi mốt
" Nguyên Tình, ngươi rốt cuộc có tâm hay không!" Sở Phi Dương cắn răng nói, nếu như không phải cần nhờ hắn cứu Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương không biết mình có thể hay không nhịn không được lao đến vặn gẫy cần cổ thon gầy của hắn.
" Trên lưng ngươi còn gánh vác bao nhiêu mạng người của Đông Long Các, mỗi lần ngươi nhắm mắt lại thì thấy bao nhiêu oan hồn?! sao ngươi vẫn có thể sống thản nhiên như vậy."
Sở Vân Phi đi đến bên hai người, nhìn Sở Phi Dương kích động, đang muốn ngăn cản lại có chút do dự, cuối cùng chỉ có thể lên tiếng: " Sở đại ca, Nguyên Tình hiện tại có chút trì độn, dù sao hắn đã nhiều năm không gặp người sống, lại đột nhiên mất đi nội lực, thân thể tổn thương rất lớn. Hắn chỉ có thể nhớ đến sư huynh cùng sư tỷ của hắn, khoảng thời gian sau này cũng không nhớ được bao nhiêu, đại khái suy nghĩ của hắn là chuyện vài chục năm trước."
" Nguyên Tình, ngươi rốt cuộc có tâm hay không!" Sở Phi Dương cắn răng nói, nếu như không phải cần nhờ hắn cứu Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương không biết mình có thể hay không nhịn không được lao đến vặn gẫy cần cổ thon gầy của hắn.
" Trên lưng ngươi còn gánh vác bao nhiêu mạng người của Đông Long Các, mỗi lần ngươi nhắm mắt lại thì thấy bao nhiêu oan hồn?! sao ngươi vẫn có thể sống thản nhiên như vậy."
Sở Vân Phi đi đến bên hai người, nhìn Sở Phi Dương kích động, đang muốn ngăn cản lại có chút do dự, cuối cùng chỉ có thể lên tiếng: " Sở đại ca, Nguyên Tình hiện tại có chút trì độn, dù sao hắn đã nhiều năm không gặp người sống, lại đột nhiên mất đi nội lực, thân thể tổn thương rất lớn. Hắn chỉ có thể nhớ đến sư huynh cùng sư tỷ của hắn, khoảng thời gian sau này cũng không nhớ được bao nhiêu, đại khái suy nghĩ của hắn là chuyện vài chục năm trước."
Như là muốn chứng thực cho lời nói của Sở Vân Phi, Nguyên Tình nhỏ giọng nhắc lại: " Đông Long Các", nét mặt có chút vặn vẹo.
Hắn hướng Sở Vân Phi nói: " Vân Phi, ta biết ta nghiệp chướng nặng nề, ngươi không cần thay ta giải thích. Ngươi tìm ta là muốn trả thù sao? Nguyên Tình ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phi Dương, biểu tình bình tĩnh, " Tính mệnh này của ta không có gì đáng giá, đã sớm không còn gì nuối tiếc. Ngươi nếu muốn lấy, tự mình động thủ đi."
Sở Phi Dương nắm lấy hắn quăng đi, Nguyên Tình vô lực ngã xuống đất.
Sở Phi Dương lạnh lùng nhìn hắn: " Ngươi muốn lấy mạng đền tội, hà tất phải mượn tay ta, ngươi không phải vẫn sống tốt đến giờ sao. Ngươi căn bản không dám chết, cần gì phải giả vờ giả vịt."
" Ta không thể tự sát mà chết..." Nguyên Tình thì thào nói.
Trước mắt hắn dòng ôn tuyền đang cuộn mình chạy róc rách cũng không còn trong veo nữa, bầu trời ngập tuyết trên Thiên Sơn cũng không còn mênh mông sáng rực nữa. Dòng nước đỏ tanh hồng, hơi nóng dường như trở nên lạnh lẽo. Trên nền băng tuyết trắng xoá dường như rải rác những bộ xương cốt không toàn vẹn, tứ chi gầy gò, mồm mở lớn cùng hai hốc mắt trống rỗng, đang điên cuồng bò về phía hắn.
Chết đi là giải thoát cho hắn, sống mới có thể chuộc tội, ngày ngày giống như trong địa ngục mà chịu dằn vặt.
" Ta mặc kệ ngươi không dám chết hay không thể chết, trước khi ngươi chết, theo ta về cứu Thư Ảnh!" Sở Phi Dương lạnh lùng nói.
" Quân Thư Ảnh ?" Nguyên Tình sửng sốt, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: " Tình nhân của ngươi? Hắn thế nào?"
Sở Phi Dương không có kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ với hắn, chỉ nói: " Hắn hấp thu phân nửa nội lực trong thân thể ta, nhưng hắn chưa từng luyện qua Đông Long Các tâm pháp, đến nay vẫn mê man bất tỉnh. Ta muốn ngươi nói cho ta biết thứ nội lực này là cái gì?! Ngươi là người duy nhất trải qua từng bước luyện tập, dù vẫn bị nó khống chế. Mặc dù ngươi đạt công phu cường đại , nhưng trừ phi tẩu hoả nhập ma, nếu không đã không mất đi lý trí."
" Ta không tẩu hoả nhập ma, ta đích thực đã luyện thành..." Nguyên Tình lẩm bẩm.
" Vậy rốt cuộc nó là cái gì?! Thứ này tuyệt đối không phải nội công tâm pháp thông thường, ta muốn ngươi cho ta biết nguồn gốc của nó! cùng với biện pháp cứu Thư Ảnh."
" Sở đại hiệp quả nhiên cao minh, thứ này quả thực không phải nội lực thông thường." Nguyên Tình nhờ vào Sở Vân Phi dìu đỡ mà ngồi xuống một khối đá lớn cạnh ôn tuyền, ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương nói: " Nó mặc dù có khả năng cho kí chủ (1) nội lực cao thâm, kỳ thực cũng không phải nội lực." (1- vật chủ, vật chứa)
Sở Phi Dương nghe hai từ kí chủ cảm thấy thật khó chịu, lại nghe Nguyên Tình nói tiếp: " Nó kỳ thực là một loại chung độc, là tổ tiên của Đông Long Các đã nuôi dưỡng chung trùng (2) lại dùng máu của nó điều chế. Phối hợp với việc tu luyện tâm pháp, là có thể khiến công lực của kí chủ đột phá giới hạn cao nhất, thọ mệnh cũng kéo dài. Thế nhưng người không tu luyện Đông Long Các tâm pháp sẽ không thể tiếp nhận được, là bởi vì không áp chế được chung độc mà bị độc phát bỏ mình. Hơn nữa, nó cũng khiến con người bị mê hoặc thần trí. Chỉ có người đủ mạnh mẽ, mới có thể áp chế được nó, mà không bị nó khống chế. Một nghìn năm nay, Đông Long Các cũng chỉ có một vị tiền bối làm được. Quân công tử không có căn cơ của Đông Long Các tâm pháp, bị chung độc này xâm phạm mà chỉ mê man bất tỉnh không mất mạng, ta nghĩ nhất định là do Sở đại hiệp hao phí rất nhiều công lực để khống chế chung độc trong cơ thể Quân công tử không cho nó lan ra, mới có thể giữ được tính mệnh như vậy." (2- một loại trùng độc, sâu độc)
Lời cuối cùng của Nguyên Tình không khớp với thực tế, vì nguồn nội lực Đông Long Các trong thân thể Quân Thư Ảnh là do sau khi hoài thai Kỳ nhi cùng Lân nhi thì, Sở Phi Dương đã truyền qua cho hắn, không ngờ nhờ vậy mà kéo dài được sự xâm nhập của chung độc mới giữ được một mạng. Sở Phi Dương không kịp vui mừng, lại hỏi: " Vậy phải làm thế nào để giải độc! Làm thế nào Thư Ảnh mới tỉnh lại?"
Nguyên Tình nghĩ một chút rồi nói:" Có hai cách. Cách thứ nhất rất đơn giản hơn nữa an toàn nhất-"
Hắc liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Sở Phi Dương: " Phế bỏ nội lực của Quân công tử, chung độc dựa vào nội lực, tự nhiên sẽ tiêu vong."
Sở Phi Dương cắn chặt môi, nét môi đầy cương nghị, cánh tay nắm chặt kiếm, nhíu mày nói: " Cách thứ hai?"
Nguyên Tình cúi đầu, thở dài nói: " Nói đến cách thứ hai, kỳ thực căn bản cũng không dễ làm được. Quân công tử đã có ngươi bảo hộ, thì dù không có nội lực, cũng không sợ bị thương tổn..."
" Cách thứ hai là gì?" Sở Phi Dương dồn ép hỏi.
Nguyên Tình có chút bất đắc dĩ nói: " Cách thứ hai, chính là dùng máu của chung trùng để giải độc--"
" Chung trùng đó ở đâu?!" ánh mắt Sở Phi Dương sáng ngời.
Nguyên Tình vẫn còn muốn khuyên nhủ Sở Phi Dương, hắn có chút tận tình khuyên bảo: " Sở đại hiệp, chung trùng đó ít nhất cũng đã sống hơn năm, sáu trăm năm, hơn nữa chỉ sống nơi âm hàn, nó càng lúc càng cường đại. Không chỉ trong thân thể nó có kịch độc, mà loại độc này con người cũng không chịu nổi, cho nên người thường không cách nào chế ngự được nó."
Sở Phi Dương nếu biết phương pháp giải cứu mà không cần thương hại đến Quân Thư Ảnh, có lý nào lại bỏ qua, hắn nắm chặt cánh tay Nguyên Tình nôn nóng kêu lên: " Ngươi chỉ cần cho ta biết chung trùng ở đâu, sau khi lấy được huyết trùng thì chế giải dược như thế nào? Còn những cái khác ngươi không phải lo."
Nhìn Sở Phi Dương như vậy, Nguyên Tình đột nhiên có chút hâm mộ Quân Thư Ảnh. Có một người toàn tâm toàn ý mà suy nghĩ cho hắn như vậy, chiếu cố hắn, yêu hắn, thì dù hắn rơi vào mê man, trong đáy lòng nhất định luôn cảm thấy an toàn...
Nguyên Tình rốt cuộc cũng bỏ qua ý định khuyên bảo, cẩn thận giảng giải cách thứ hai:" Đông Long Các được kiến dựng trên Kỳ Lân Đảo, chung trùng đương nhiên cũng dưỡng ở đó. Tổ tiên của Đông Long Các đã xây dựng một nơi kiên cố, nên chung trùng chắc chắn không thể thoát ra. Muốn đả thương chung trùng lấy máu đã khó, thế nhưng giải dược vẫn là vấn đề nan giải nhất. Trùng huyết phải lấy từ cơ thể của chung trùng còn sống, hơn nữa phải lập tức sử dụng, mới có thể tạo thành giải dược có hiệu quả. Cho nên, ngươi phải dẫn Quân Thư Ảnh đi cùng."
" Vì cái gì còn phải đưa Thư Ảnh đi đến nơi nguy hiểm đó?! Ta có thể bắt sống chung trùng, đem nó trở về lấy máu!" Sở Phi Dương ngông cuồng nói ra.
Nguyên Tình cười khổ một chút mới nói: " Ta tin tưởng Sở đại hiệp có năng lực đối phó với chung trùng nghìn năm. Thế nhưng, dù người có bản lĩnh đến đâu cũng không thể đem nó ra khỏi Kỳ Lân đảo, tin tưởng ta đi Sở đại hiệp, ngươi nhìn thấy nó khắc sẽ hiểu."
Đã tới mức này, Sở Phi Dương đối với Nguyên Tình cũng không còn gì để hoài nghi. Nếu hắn đã nói như vậy, đại khái chung trùng kia hẳn có gì đó không giống thông thường.
Sở Vân Phi vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh thấy bọn họ tựa hồ nói xong rồi, mới tiến lên: " Sở đại ca, ta muốn đi cùng huynh! Đến lúc đó huynh phải đối phó chung trùng, chắc chắn không thể chiếu cố Quân đại ca. Ta có thể bảo hộ huynh ấy."
Sở Phi Dương cười cười, vỗ vỗ vai Sở Vân Phi, nhưng cũng không cự tuyệt.
Sở Vân Phi rất cao hứng, bộ dáng tươi cười cũng xán lạn vô cùng. Hắn thấy không khí lúc này cũng không gương cung bạt kiếm như lúc đầu, mới giải thích vài ba câu, rồi đỡ Nguyên Tình đã có chút suy nhược trở về nơi cư ngụ của hắn.
Chính văn chương thứ chín mươi hai:
Sở Phi Dương biết được phương pháp giải chung độc rồi, thì cũng không muốn ở lại Thiên Sơn thêm một khắc nào nữa.
Sở Vân Phi nhìn hai mắt hắn thâm quầng, cũng không biết hắn đã bao lâu rồi không nghỉ ngơi tử tế? Bất quá nhìn thần sắc lạnh lẽo của Sở Phi Dương, Sở Vân Phi nguyên bản muốn khuyên hắn nghỉ ngơi vài ngày, lúc này ngay nửa từ cũng không dám nói ra.
Kỳ thực, hắn cũng có chút tư tâm. Xuất phát sớm một chút, thì có thể thấy Quân đại ca sớm một chút.... Lâu như vậy không gặp hắn luôn nghĩ đến Quân đại ca, Sở Vân Phi vừa nghĩ tới gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Quân Thư Ảnh, ngay cả trái tim cũng thấy đập nhanh hơn một nhịp.
Nếu như Quân Thư Ảnh biết Sở Vân Phi đối với dung mạo của hắn đánh giá như vậy, chỉ sợ vị đại đệ tử Thiên Sơn phái hiện nay đã gặp xúi quẩy rồi.
Sở Vân Phi vội vàng thu thập hành trang, đến cáo biệt sư phụ, cùng Sở Phi Dương lên đường. Không ngờ đến vừa ra khỏi đại môn, Nguyên Tình đã xuất hiện ngay trước mắt hai người.
Sở Vân Phi nhìn thân hình gầy yếu đến mức gần như xém bị gió thổi bay của hắn, trừng lớn mắt nói: " Nguyên Tình, mau trở về đi, không cần tiễn chúng ta."
Nguyên Tình thế nhưng chỉ nhìn hắn một cái, lại rời tầm nhìn về phía Sở Phi Dương: " Sở đại hiệp, Quân công tử gặp tình cảnh này đều do ta gây ra, ta tình nguyện theo các người đến Kỳ Lân đảo, coi như là chuộc tội."
Sở Phi Dương cười nhạt một tiếng: " Lời này là lần thứ mấy ta nghe trong ngày hôm nay ' do ta gây lên' ? Các ngươi mỗi người đều tự đánh giá phân lượng của mình quá nặng, Thư Ảnh gặp kiếp nạn này chỉ vì cứu ta mà thôi, cùng các ngươi không có chút quan hệ. Hắn cũng không cần ngươi đến chuộc tội, ngươi trở về đi, mang ngươi theo chỉ làm lỡ mất hành trình thôi."
Sở Phi Dương chưa từng trắng trợn chế nhạo người khác như vậy, nhưng Quân Thư Ảnh mê man bất tỉnh đã lâu khiến tâm tình hắn rối loạn. Mấy việc nhân quả thị phi phải trái này Sở Phi Dương vốn không muốn tính toán so đo nữa, nhưng chung quy cũng không nhịn được sự nôn nóng trong lòng, hoá thành một thứ lợi khí bén nhọn, từ sâu trong tâm khảm chui ra.
Nguyên Tình dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Phi Dương, cơ thể suy yếu khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì lên tiếng: " Sở đại hiệp, ta sẽ không liên luỵ các người. Trên đảo còn rất nhiều cơ quan cạm bẫy ngầm, ta có thể giúp các ngươi nhanh chóng tìm được chung trùng ."
Sở Vân Phi nhìn hai bên một chút, nhìn Nguyên Tình co rúm thân thể quả thực rất đáng thương, cũng hướng qua Sở Phi Dương cầu tình: " Sở đại ca, Nguyên Tình nói cũng không sai, chúng ta lần trước lên đảo cũng gặp không ít mật thất cùng huyệt động, nhưng đều không thấy chung trùng gì đó...."
Sở Phi Dương giơ tay tỏ ý ngăn cản hắn, nhìn Nguyên Tình một lát mới lên tiếng: " Kỳ thực ngươi muốn đi tìm sư phụ ta."
Nguyên Tình nghe xong, hàng mi đen dài chớp chớp vài cái rồi cụp xuống, cúi gầm mặt, thái độ cam chịu.
Sở Phi Dương áp chế cơn thịnh nộ trong lòng xuống, làm cho mình bình tĩnh mới nói tiếp: " Nguyên Tình, sư phụ ngoài trừ dặn dò chúng ta những việc cần làm ra, chưa từng nhắc tới ngươi. Ngươi cần gì phải làm chuyện thừa thãi."
Nguyên Tình cắn môi, nhưng vẫn không mở miệng.
Sở Vân Phi ở một bên mở to mắt nhìn hắn. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, hướng Sở Vân Phi nói: " Trên đường đi ngươi trông nom hắn."
Sở Phi Dương thay đổi quá nhanh, Sở Vân Phi còn không kịp cao hứng, Sở Phi Dương đã nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng lao đi. Sở Vân Phi cuống quýt đem Nguyên Tình đỡ lên ngựa của chính mình, rồi cũng nhảy lên, ra roi thúc ngựa theo sát Sở Phi Dương.
Mọi người đi suốt một ngày một đêm, gần như khó có được một khoảng khắc nghỉ ngơi, mí mắt Sở Phi Dương vừa tối vừa nặng, chiếc cằm vốn trơn nhẵn lúc này cũng có chút râu lún phún đen. Nguyên Tình càng sắp chịu không nổi, khuôn mặt tái nhợt giống như người bệnh nặng.
Vừa đến bên ngoài sơn cốc, vì cánh rừng quá rậm rạp không thể cưỡi ngựa, Sở Phi Dương liền đem dây cương ném cho Tiểu Tùng đang chờ bọn họ ở ngoài cốc khẩu, nhanh chóng chạy như bay vào cốc.
" Thư Ảnh sao rồi?! Sở Phi Dương vội vàng chạy vào mật thất nơi Quân Thư Ảnh đang ngủ, đã thấy Lân nhi cùng Mục Giang Bạch đang ở đây.
Hắn nhanh chóng bước đên bên giường, cầm lấy tay Quân Thư Ảnh, cảm giác ấm áp khiến tâm tình phập phồng bất định của hắn dọc đường đi trong nháy mắt yên ổn lại.
" Cha-" thanh âm giòn tan của Lân nhi kêu lên một tiếng, đã bị Sở Phi Dương bế lên ôm vào trong lòng, ở trên vầng trán trắng nõn của tiểu nhi tử hung hăng hôn một ngụm, lại nhìn về phía Mục Giang Bạch.
Mục Giang Bạch vuốt vuốt chòm râu: " Không có dấu hiệu xấu gì, vẫn ngủ nhiều như vậy, dường như ngay cả ăn cũng không cần. Này coi như là tin tốt a."
Sở Phi Dương ngồi xổm xuống bên thành giường, tay trái cầm tay Quân Thư Ảnh, tay phải vẫn ôm chặt thân hình nhỏ bé của Lân nhi, đem mặt vùi vào cổ Quân Thư Ảnh. Cứ như vậy ôm chặt lấy hai người tối quan trọng của hắn, tâm tư đã trầm tĩnh lại rốt cuộc cũng khiến hắn cảm thấy một ít mệt mỏi.
" Nếu như Tiểu Thạch Đầu cũng ở đây thì tốt rồi, Thư Ảnh nhất định cao hứng..." Sở Phi Dương lẩm bẩm nói. Hắn biết không chỉ là Quân Thư Ảnh cần, mà hắn mới là người càng cần hơn. Chỉ có lúc nắm tay, mới khiến hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người hắn yêu nhất, tâm tình nôn nóng của hắn mới thực sự bình yên trở lại.
Lân nhi ngoan ngoan ngồi trong lòng Sở Phi Dương, trong hơi thở cảm nhận được cả băng tuyết cùng bụi bặm. Mục Giang Bạch hơi lắc lắc đầu, đang muốn đi ra ngoài, đã bị người được Tiểu Tùng mang theo đang từ ngoài cửa vội vã đi vào làm cho hoảng sợ đến dừng cả cước bộ.
" Ngươi .... ngươi là..." Mục Giang Bạch có chút do dự không chắc lắm mở miệng lên tiếng.
" Sư huynh, ta là Nguyên Tình." Gặp lại Mục Giang Bạch thì, Nguyên Tình trái lại tương đối bình tĩnh, mỉm cười nói, chỉ là dọc đường đi bôn ba quá mức nên khuôn mặt tái nhợt có phần thực thê thảm.
Sắc mặt Mục Giang Bạch thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, ra hiệu cho mọi người theo hắn ra ngoài.
Đáng thương cho Sở Vân Phi vừa mới thấy được một sợi tóc của Quân đại ca của hắn, còn chưa kịp đi tới, đã bị Tiểu Tùng kéo ra khỏi mật thất, đem cửa đóng lại, triệt để cắt đứt nỗi nhớ nhung của hắn.
" Quân đại ca, Quân đại ca huynh ấy..." Sở Vân Phi kêu được hai tiếng, cũng không biết muốn hỏi cái gì, lại có chút nổi nóng nhìn Tiểu Tùng, nét mặt tức giận.
Tiểu Tùng bị hắn dùng ánh mắt bất thiện liếc nhìn, có chút không hiểu nguyên do, lại thấy Nguyên Tình đang theo Mục Giang Bạch chậm rãi đi ra sân ngoài, liền kéo Sở Vân Phi đi, đẩy sang một hướng khác: " Đi bên này bên này, tất cả mọi người đều có chính sự, ta dẫn ngươi đi chơi."
" Ngươi làm cái gì vậy! Ai chơi đùa gì với ngươi! Ta cũng có chính sự!...." Sở Vân Phi vừa mở miệng kêu lên, đã bị Tiểu Tùng kéo tay áo lôi đi.
***
Một trận tuyết đầu xuân mới rơi xuống, khiến cho khắp sơn cốc đều là băng tuyết.
Mục Giang Bạch khoanh tay mà đứng, mái tóc hoa râm cùng chòm râu bị gió thổi hơi phiêu động. Nguyên Tình đứng phía sau nhìn hắn, trong đầu hiện lên khuôn mặt nam nhân anh tuấn bất phàm kia vẫn rõ nét như trước, phảng phất có cảm giác khoảng thời gian dài đó dường như chỉ trong chớp mắt.
" Nguyên Tình sư đệ, ngươi nếu đã tìm được ta, ta muốn hỏi ngươi một câu, lúc đó ngươi vẫn nói muốn tái hiện lại ngày tháng huy hoàng của Đông Long Các, thậm chí còn không ngại vi phạm tổ huấn, chỉ vì cái trước mắt, mà cưỡng ép luyện tập bộ tâm pháp kia, cho tới kết cục như bây giờ.Ngươi đã hối hận chưa?" thanh âm rắn rỏi của Mục Giang Bạch từ phía trước truyền tới, xa lạ khiến lòng người kinh sợ.
Nguyên Tình chợt bừng tỉnh, cắn chặt môi dưới. Trước mặt hắn các oan hồn dã quỷ vẫn như cũ lao về phía hắn, gần như che kín cả trời đất, những khuôn mặt vặn vẹo méo mó đều là chúng nhân của Đông Long Các mà hắn vô cùng quen thuộc. Đó là lương tâm hắn đang sám hối.
" Hiện tại cũng không làm gì được nữa, ta là tội nhân của Đông Long Các, vĩnh viễn không thể thay đổi." Nguyên Tình cúi đầu nhẹ giọng nói, " Sư huynh, ta tới gặp huynh, chỉ vì có một vấn đề muốn hỏi huynh, huynh hãy thành thật trả lời ta."
" Ngươi nói đi." Mục Giang Bạch quay đầu lại nhìn hắn.
" Lần cuối cùng trước khi ta vào mật thất tu luyện, huynh ra ngoài làm việc còn chưa trở về. Ta để lại phòng huynh một thứ, huynh...có thấy không."
Mục Giang Bạch nhăn mày suy nghĩ một chút, mới lắc đầu nói: " Không có."
Nguyên Tình nghe câu trả lời của hắn thân thể hư nhược thoáng lung lay, Mục Giang Bạch cuống quýt đỡ lấy hắn, trên khuôn mặt già nua lộ ra thần tình lo lắng, cuối cùng cũng khiến cho Nguyên Tình từ những năm tháng mụ mị xa lạ kia tìm về chút thân thiết quen thuộc.
" Là cái gì, rất quan trọng sao?" Mục Giang Bạch hỏi.
Nguyên Tình than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: " Đã không còn gì quan trọng ..."
..............
Trên Kỳ Lân đảo xa xôi , đống phế tích thê lương được che giấu trong bóng tối, một viên ngọc xanh nho nhỏ bị đám đất bụi bao phủ vẫn loé sáng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được trên đó khắc một chữ ' Tình'. Viên ngọc đó lại đè trên một chiếc khăn xanh, vẫn còn ẩn ẩn vết tích mực nước.
Một trận gió thổi qua, chiếc khăn cuối cùng cũng rời khỏi sự ràng buộc của viên ngọc, phần phật rời khỏi mặt đất, bay về phía không trung, trên chiếc khăn có vài dòng chữ nhỏ nhắn tuấn nhã, lại một lần nữa bị xoắn vào bên trong.
Mục sư huynh, thấy chữ như thấy người... nếu huynh đồng ý bên ta suốt một đời, liền tới mật thất tìm ta... Ta nguyện lập tức buông tha, từ nay về sau ở bên huynh trọn đời trọn kiếp, đầu bạc răng long.
Chiếc khăn xanh càng lúc càng bị gió biến cường ép, bay lượn vài vòng trên không trung, liền thẳng tắp rơi xuống biển, bất quá chỉ trong chốc lát đã sũng nước, theo sóng biển trôi đi.
Một con thuyền nhanh chóng lướt qua gợn sóng cuốn trôi chiếc khăn, từ từ tiến đến.
Sở Phi Dương đứng ở mũi thuyền, nhìn về hòn đảo xa xa, hai mắt chợt hiện lên hình ảnh phản chiếu của những gợn sóng.
" Thư Ảnh, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi."
p/s: Ngày mai khu nhà ta mất điện cả ngày nên Edit rùi post lun cho các nàng đọc chương 92 ^_^ ngày mai ta nghỉ xả hơi 1 ngày he...he...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét