Những Chuyện Không Thể Nói của Sở Đại Hiệp
Sớm đã qua lập thu *, thời tiết vẫn nóng bức. Vào buổi tối trong sân cuối cùng cũng có chút gió lạnh, thoải mái sảng khoái.
Sở Phi Dương mang giường trúc đem tới trong sân, ngửa người nằm ở trên đó, nhìn lên liền có thể nhìn thấy một vòng trăng sáng.
Quân Thư Ảnh chỉ mặc quần áo đơn giản mùa hè, lười nhác nằm cạnh bên, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại , hình như có một chút không khoẻ.
Sở Phi Dương ngồi ở bên giường, nắm tay Quân Thư Ảnh, chậm rãi vì hắn điều trị nội tức. Người đang mang thai luôn đặc biệt suy yếu, bởi vì tình huống đặc biệt, Quân Thư Ảnh lại càng bị khổ. Một thân công lực lại dần dần tản ra, so với lúc mang thai Tiểu Thạch Đầu vẫn không có chút dễ chịu. Sở Phi Dương tâm vô cùng đau đớn, đương nhiên cẩn thận chiếu cố .
Kỳ thật trừ bỏ đau lòng, còn có một chút hổ thẹn.
Hiện tại đứa nhỏ hoài thượng cũng được hai tháng . Về tác dụng của dược kia, là hắn gạt Quân Thư Ảnh. Hắn thật là đã hỏi qua Thanh Lang, Thanh Lang có nói cho biết,là dược kia có hai lần tác dụng, mà lại đều là nam hài. Hắn cho rằng một chút vấn đề nhỏ không ảnh hưởng toàn cục nên đã nói dối.
Lời nói dối này đương nhiên không có khả năng giấu diếm được lâu. Hắn vốn đã nghĩ tới một ngày khi nói dối bị vạch trần thì phải như thế nào ứng phó cơn thịnh nộ của Quân Thư Ảnh. Kết quả Quân Thư Ảnh thật sự là nổi cơn thịnh nộ, nhưng đều là hướng về phía Thanh Lang, thế nhưng một chút cũng không có hoài nghi đến lí do hắn đã nói. Quân Thư Ảnh chung quy vẫn hay nói thỏ khôn có ba hang, nhưng thật sự là việc này đối với hắn có chút…… Hắn cũng bất quá thuận miệng nói như vậy, Quân Thư Ảnh khăng khăng một mực tin như vậy. Sở Phi Dương nghĩ không chút cắn rứt cũng không được.
Phía sau giường trúc có một gốc cây đại thụ, trên cây buộc một cái dây bằng vải, đầu còn lại của dây được quấn quanh bụng nhỏ của Tiểu Thạch Đầu. Sợi dây chỉ tầm khoảng tám thước (1 thước = 1/3 mét), vừa đủ cho Tiểu Thạch Đầu bò tới bò lui ở trên mặt chiếu được trải sẵn, cũng không cần lo lắng bé bò đến nơi không thể thấy được.
” thế nào? Có dễ chịu chút nào chưa?” Sở Phi Dương thấp giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh ừ một tiếng, mày vẫn như cũ nhíu chặt , vừa thấy đó là bộ dáng khó chịu.
Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng, đem Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực, hôn nhẹ trán của hắn, nói: ” tuy rằng khó có thể chịu được, nhưng nhiều nhất vẫn còn có tám nguyệt(tháng)nữa. Về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa . Ta cam đoan.”
Quân Thư Ảnh lại ừ một tiếng.
Sở Phi Dương nghĩ nghĩ lại nói: ” Lại nói, Tiểu Thạch Đầu cũng một tuổi rồi . Đến lúc nên chọn đồ vật đoán tương lai.”
Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu đang bò tới bò lui trên chiếu, buồn bực nói: ” Cũng đã lớn như vậy , như thế nào vẫn giống cái nắm gạo nếp?!”
Sở Phi Dương buồn cười nói: ” Ngươi thật là…… Tiểu hài tử đều như vậy, đương nhiên đều là mềm đích nộn nộn(ý nói bé bỏng dễ thương).” nói xong cũng nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, vật nhỏ kia đang cúi đầu nghiên cứu cái nút thắt ở giữa bụng.
” Tiểu Thạch Đầu nên có một cái tên . Nên gọi cái gì cho tốt đây?” Sở Phi Dương vuốt vuốt mái tóc dài của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt lại, nói: ” Tùy tiện đi. Sở Tiểu Thạch, Sở Thạch Đầu liền rất tốt.”
(ặc, có ai làm mama như Ảnh ca không trời, tên của con mà cũng lười đặt ah`)
Sở Phi Dương lắc lắc đầu, thở dài: ” Tiểu Thạch Đầu của chúng ta lớn lên khẳng định cũng là làm nên đại sự, sao có thể kêu tên tùy tiện như vậy. Ngươi so với ta học vấn tốt hơn, ngươi tới thủ(chọn lấy) một cái đi.”
” Ngươi thủ.” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn nói.
” ngô…… Đây cũng khó xử cho ta quá.” Sở Phi Dương cau mày trầm tư suy nghĩ, ” Dương Thư ?! Phi Dương Ảnh ?!……”
Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn về phía hắn, hai mắt như sao sáng lên mang theo chút đùa cợt kinh ngạc: ” Ngươi cứ như vậy thủ danh tự,đặt tên? Ngươi có đúng hay không rất sợ người khác không biết đây là nhi tử của ngươi cùng ai hả?!”
Sở Phi Dương ngượng ngùng cười cười, nói: ” Không có, không có, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Vẫn là kêu Tiểu Thạch Đầu đi, đơn giản lại dễ nhớ.”
Sở Phi Dương nói xong liền nhìn lại xem Tiểu Thạch Đầu, vừa nhìn tới liền kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, sợi dây vải một đầu vẫn còn buộc vào thân cây nhưng đầu còn lại đã trống không.
Hai người luống cuống tay chân một phen nháo nhào đi tìm, rốt cục tại góc tường bên ngoài sân tìm được một cái tiểu thổ dân vừa trốn thành công chính là Tiểu Thạch Đầu.
Quân Thư Ảnh đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, chưa hết hoảng sợ.
Sở Phi Dương cười nói: ” Hắn là chính mình cởi bỏ kia dây chặn. Tiểu đông tây hảo thông minh.”
Quân Thư Ảnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn của Tiểu Thạch Đầu, thở dài: ” nếu Cao Phóng ở đây thì tốt rồi…… hắn đối với Tiểu Thạch Đầu……”
Sở Phi Dương sờ sờ cái mũi, nói: ” hắn cũng là một người có tâm sự của riêng mình. Sớm muộn gì cũng rời đi. Đây là hắn chính mình lựa chọn. Ngươi cũng không cần quá mức tự trách.”
Rời đi thật là Cao Phóng tự mình lựa chọn . Chính là Sở đại hiệp làm sao dám cho Quân Thư Ảnh biết, Cao mỹ nhân là ở hắn một phen dùng lời nói thấm thía thành tâm khuyên, lúc sau mới có lựa chọn này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét