Chương 3
Làm
một người đàn ông, khó.
Làm
một người đàn ông tốt yêu thương vợ, đã khó lại còn khó hơn.
Làm
một người đàn ông tuyên bố rằng yêu vợ lại bị bố vợ bắt gian tại trận……
Tiêu
Thế thầm nghĩ, mình nên chuẩn bị tìm cái chết đi là vừa -_-|||
Ba người đứng bất động trước cửa
nhà hàng, bày ra một thế trận giằng co vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Tiêu Thế mờ mịt nhìn về
phía nhạc phụ nhà mình, cảm giác được sự phẫn nộ vô cùng lớn, nhất thời khủng
hoảng, không nói được cậu nào, chỉ còn cách im lặng chờ chết.
Tô Mạch Ngôn lúc này, càng giống một
tảng băng lớn….
Tiêu Thế bị khí thế của hắn làm cho
choáng váng.
Cái
tên không biết xấu hổ kia còn bám dính trên cổ y, mặt dán vào tai y, ánh mắt
như hoa đào liếc về phía bản mặt đen thui của Tô Mạch Ngôn, còn giả vờ ngây thơ
hỏi: “Bảo bối à, hắn ta là ai vậy? Có lẽ nào anh lén lút đi tìm người mới?”
Tô
Mạch Ngôn lạnh lùng quét mắt về phía Tiêu Thế: “Tôi muốn một lời giải thích.”
“Không
phải như ngài nghĩ đâu.” – Tiêu Thế gian nan nói, âm thanh lí nhí khó nghe – “Cậu
ta là người hay nói đùa.”
Tiện
nhân trừng mắt lên: “Không phải thế, tôi rất nghiêm túc…”
“…”
Ác
linh cút đi!!!!
Tên
tiện nhân chết tiệt kia! Ta muốn tìm đạo sĩ thu phục hắn ta đi!!!!!!
Tiêu
Thế khóc không ra nước mắt: “Mạch Ngôn, ngài tin tưởng ta……”
Tô
Mạch Ngôn trầm ngâm, nếu như không thấy được những đường gân xanh nổi đầy trên
trán hắn, có lẽ Tiêu Thế đã tin rằng hắn tin lý do mình đưa ra.
“Tốt.”
Tiêu
Thế cúi gầm mặt, nghe được đối phương nói thế.
Giọng
nói trầm trầm mang theo một chút tức giận, y gần như đang chờ đối phương sẽ giận
dữ mà mắng chửi mình, sau đó đợi hắn nguôi giận có thể giải thích.
Nhưng
mà mãi lâu sau, vẫn không thấy người ta nói gì.
“A
Thế, ngây ngốc ở đó làm gì? Người đã đi rồi còn đâu.”
Tiêu
Thế run người, quay đầu lại, thấy Hãn Kiện bày ra tư thế thiên kiều bá mị tựa
vào cửa nhà hàng, vẻ mặt cười đê tiện.
Tô
Mạch Ngôn không nói gì mà cứ thế rời đi.
Khi
y khôi phục lại tinh thần, bóng dáng cao gầy của đối phương đã biến mất khỏi tầm
mắt.
Hãn
Kiện tò mò tiến đến, tựa lên vai y như kiểu người không xương: “Người anh em,
đó là ai thế? Nhìn rất quen mắt.”
“……”
Tiêu
Thế chậm rãi quay đầu.
Hãn
Kiện nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiêu Thế, sợ hãi run run nói:
“Tiêu Lang đáng ghét, nhìn như vậy, người ta không theo đâu ~~~”
“Tên
họ Tiện kia!” – Tiêu Thế tức giận gầm lên.
Hãn
Kiện sợ hãi run run: “A?”
Tiêu
Thế hít một hơi, gằn từng chữ một: “Nếu như vợ tao mà bỏ đi, tao sẽ ném mày đến
Etiophia làm ngưu lang miễn phí!”
……
Hãn
Kiện hóa đá.
Uy
hiếp xong, Tiêu Thế vội vàng chạy theo bóng dáng phía xa của Tô Mạch Ngôn: “Mạch
Ngôn, ngài nghe ta giải thích đã……..”
“Kháo!
Mày mới là họ Tiện! Cả nhà mày đều là họ Tiện!”
Hãn
Kiện nửa ngày mới khôi phục lại, tức tối chửi với theo một câu, nhìn bạn tốt cuống
quýt chạy đi, chân trái vấp chân phải suýt ngã, vuốt cằm nghi ngờ: “Vợ? Vợ nó
không phải là Na Na sao? Tự dưng sao lại thành nam nhân rồi……”
Như
vậy có thể thấy được, tiếng Trung quả là bác đại tinh thâm.
Cùng
một câu, nhưng trong các hoàn cảnh khác nhau, có thể hiểu theo một nghĩa hoàn
toàn khác….
Nếu
vợ tao bỏ đi….
Thời
gian rất gấp, Tiêu Thế không rảnh để giải thích, nhưng kỳ thật câu nói kia về mặt
nghĩa thì đúng là thế.
Nếu
nhạc phụ tao tức giận, nói chuyện này tới Na Na, Na Na tức giận đòi ly hôn với
tao, tao thề sẽ thiến mày rồi đá đến Ethiophia làm nam kỹ.
Mà
Hãn Kiện lại giải thích thành:
Mày
xem, hành động của mày làm vợ tao hiểu lầm rồi, nếu tao mà không dỗ được vợ,
thì tao sẽ thiến mày rồi ném đến Ethiophia làm nam kỹ ~
Cái
này không đơn giản chỉ là ngữ khí cùng câu chữ khác biệt, câu nói này còn khiến
cho Tiêu Thế sau này phải khổ sở.
Hãn
Kiện cảm thấy bản thân mình cũng không hề tiện như mọi người vẫn nói, gã chỉ là
có chút tham lợi mà thôi.
Vì
đạt được mục đích, gã có thể bán cả trinh tiết của cây hoa cúc, da mặt gã vốn
đã dày rồi, cái hắn muốn chính là kết quả đạt được, ngay cả mất mặt còn chịu được
thì những thứ khác có là gì.
Bất
quá cũng cần phải chứng thực một chuyện, gã tuy tiện thật, nhưng vẫn là thẳng
nam.
Hơn
nữa, gã vốn cũng nghĩ rằng, Tiêu Thế là thẳng nam.
Nhưng
hiện tại nhìn bạn tốt đuổi theo một nam nhân hơn ba mươi tuổi, gã đột nhiên thấy
có chút hoài nghi: “Tiêu Thế… Liệu có phải là cong không?”
Tiêu
Thế đuổi theo Tô Mạch Ngôn đến hai dãy phố, cuối cùng đến quảng trường trung
tâm…. Thì mất dấu.
Y
không thể hiểu nổi, một nam nhân đã hơn bốn mươi, cho dù có bảo dưỡng tốt thế
nào, chăm chỉ tập thể hình, thì cũng không thể so sánh với một thanh niên phơi
phới như y chứ?
Nói
toạc ra vẫn là mình dạo này yếu đi rồi.
Tiêu
Thế vẫn mặc đồng phục đầu bếp, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của mọi người
trên đường, y ủ rũ quay về nhà hàng, trong đầu lúc này vô số ý nghĩ đang rối
ren.
Tô
Mạch Ngôn chắc chắn là đang rất tức giận, không biết sẽ xử lý mình thế nào?
Còn
câu kia nữa – “Tốt lắm!” – rốt cuộc là có ý gì??
Tốt
lắm, cậu dám ngoại tình? Chờ ly hôn đi!
Tốt
lắm, cậu còn quen với nam nhân bên ngoài? Chờ ly hôn đi!
Tốt
lắm, cậu còn dám nói dối? Chờ ly hôn đi!
ĐM
ĐM ĐM ĐM ĐM!!!!!!!!!!!
Giữa
ban ngày ban mặt, Tiêu Thế ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu khóc không ra nước mắt,
ta không muốn ly hôn đâu !!!!!!!!!
Cửa
kính nhà hàng mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên vui tươi.
Tiêu
Thế uể oải bước vào, liền cảm giác có gì đó không thích hợp.
Mấy
đồng nghiệp bình thường hỗn loạn, giờ đang chăm chú tận lực làm việc, chả giống
bình thường chút nào.
Như
kiểu là một đám khỉ đang học đứng thẳng lên để đi vậy.
Tiêu
Thế nhíu mày, nhìn bốn xung quanh, cảm giác như kiểu đang đứng giữa một phiên
đàm phán của xã hội đen vậy.
Đáng
tiếc không đợi y nhìn đủ một vòng, đối tượng đàm phán cũng đã từ phòng bếp đi
ra.
“Cậu
đi đâu?” – Nam
nhân nhã nhặn tuấn tú cau mày đi đến trước mặt y – “Đang thời gian làm việc,
không có sự đồng ý của quản lý mà dám tự ý ra ngoài?”
Tiêu
Thế nhìn xuống, hơi cúi đầu: “Tổng giám Lục.”
Lục
Kính Triết là tổng giám được mời từ nước ngoài về, Tiêu Thế gặp hắn không nhiều,
chỉ có vài lần, nhưng y có cảm giác được hắn không thích mình….. hoặc có thể
nói là khinh thường.
Trên
quan điểm nấu nướng cũng đã có tranh chấp, không có cách nào để giải hòa, mà
Tiêu Thế cũng lười hòa giải.
Lục
Kính Triết đẩy gọng kính, lạnh giọng hỏi: “Nghe nói cậu còn tự ý khoản đãi người
thân trong thời gian làm việc.”
“Hóa
đơn đã thanh toán rồi, một đồng cũng không thiếu.” – Tiêu Thế mỉm cười nói –
“Tiền phạt cũng đã tự giác nộp rồi.”
Quản
lý ở nhà hàng rất nghiêm, không thể trong giờ làm việc mà lợi dụng chức quyền để
khoản đãi người thân chính là một trong số các quy định.
Tô
Mạch Ngôn không biết quy định này, cho nên mới hẹn gặp ở Nguyên Thần, nhưng
Tiêu Thế thân là đầu bếp cũng đã nắm rõ.
Cho
nên y đã trả tiền trước, mới có thể yên tâm mà bồi nhạc phụ ăn cơm.
Lục
Kính Triết liếc mắt nhìn y: “Cậu cũng nhớ rõ đấy chứ.”
Tiêu
Thế cười nói: “Đây là chức trách của một đầu bếp trưởng.”
“Hừ.”
– Lục Kính Triết kéo kéo khóe miệng, chậm rãi nói – “Vậy quy định mười mày nhà
hàng là gì, cậu cũng nhớ rõ chứ?”
Quy
định thứ mười bảy:
Món
ăn chưa qua kiểm tra đánh giá mà đã đưa vào phục vụ, nhân viên nấu món ăn đó sẽ
phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của sự việc.
Con
ngươi ôn thuận của Tiêu Thế hiện lên một tia kinh ngạc: “Có khách hàng nào
không hài lòng về đồ ăn sao?”
Lục
Kính Triết cười lạnh.
Tiểu
Trương cúi đầu đi đến bên cạnh Tiêu Thế, ghé tai y thì thầm: “Lão đại, bàn người
khách Ba Lan kia không phải nói muốn ăn bánh bao đặc biệt…. kết quả là đứa nhỏ
nhà người ta không chịu ăn, một chút liền ói ra.
Năm
nay N thành vô cùng náo nhiệt, vì tổ chức gian hàng Ba Lan, lần đầu tiên giới
thiệu bánh bao đặc biệt, để phục vụ cho nhu cầu của khách hàng, nên đã làm một
số thực đơn theo kiểu Ba Lan, điều này khiến Tiêu Thế đã phải đắn đo không ít.
Tiêu
Thế nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Không phải chỉ có hai người sao? Đứa nhỏ ở đâu
ra?”
“Đứa
bé ba tuổi, Hương Hương không báo cáo.”
Tiêu
Thế nhìn về phía Hương Hương, chỉ thấy cô cúi đầu, tai đỏ ửng lên.
Lục
Kính Triết còn trào phúng: “Nhà hàng của chúng ta đang ở thời điểm mấu chốt để
đạt được danh hiệu năm sao, nếu chỉ vì một sự cố nhỏ mà ảnh hưởng, tôi xem cậu
sẽ giải quyết thế nào.”
“Đây
là trách nhiệm của tôi.” – Tiêu Thế thở dài, nói với Lục Kính Triết – “Cho phép
tôi được bồi thường thiệt hại.”
Chương 4
Tiêu
Thế thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến trước bàn bếp.
Lục
Kính Triết đứng bên cạnh nhìn y, mang theo một chút vui sướng khi người khác gặp
họa, bị Tiêu Thế lạnh nhạt cười lại.
Những
người khác đứng phía sau Lục Kính Triết, không dám đến gần, giống như xung
quanh tổng giám ma quỷ có một bức tường vô hình ngăn cản.
Tiêu
Thế liếc mắt một cái, tùy tiện lấy bột cho vào bát, không ngẩng đầu lên phân
phó: “Tiểu Trương, chuẩn bị nước ấm, ba mươi độ.”
Tiểu
Trương có thể xem như là đồ đệ của Tiêu Thế, mỗi lần nghiên cứu một món ăn mới
nào đó, đều ở bên cạnh giúp đỡ.
Theo
sư phụ đã ba năm, cơ bản là cũng khá ăn ý, nghe vậy liền lập tức gạt Lục Kính
Triết sang một bên, cười dài nói: “Bắt đầu làm việc, xin tổng giám đứng sang một
bên, trăm ngàn lần đừng làm bẩn quần áo….”
Nói
xong, không thèm nhìn khuôn mặt tái đi của Lục Kính Triết, đường hoàng đi vào.
Nước
ấm thường vẫn có sẵn, nhưng Tiêu Thế có yêu cầu rất cao về độ ấm, nên phải chờ
một lúc.
Tranh
thủ lúc này, Tiểu Trương lại theo phân phó của Tiêu Thế, chuẩn bị tốt rau chân
vịt và thịt gà để nhồi.
Tiêu
Thế hòa bột xong, để vào bát.
Bột
sống là kỹ thuật khá phức tạp, nếu nước quá nóng sẽ nhão, quá lạnh sẽ rắn; nấu quá
lâu sẽ nứt, nấu nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến vị, cho nên để tầm ba mươi phút là vừa
phải.
Đem
pho mát thái thành sợi, trộn cùng với rau chân vịt và thịt gà thái nhỏ, thêm một
chút dầu vừng, vậy là nhân bánh đã được
chuẩn bị tốt.
“Đây
là pho mát có lượng muối và chất béo thấp.” – Tiêu Thế thản nhiên nhìn Tiểu
Trương – “Cho nên không cần phải cho thêm muối.”
“Vâng,
vâng.” – Tiểu Trương xong việc của mình, ở bên cạnh nhìn ngó học hỏi – “Vậy các
gia vị khác thì sao? Có cần làm một chút canh loãng hoặc da đông lạnh không?”
Tiêu
Thế cán mỏng bột, viên một ít nhân cho vào, bọc lấy nhân, miết nhẹ, thuận tiện
liếc đồ đệ một cái: “Không phải là quán canh bao, thêm da đông lạnh làm gì?”
Khi
làm việc Tiêu Thế cực kỳ nghiêm túc, tựa
hồ như sẽ không thấy bất cứ một việc gì khác, chuyên chú như khi đối mặt với
tình nhân vậy. Hãn Kiện đã từng đánh giá như thế.
Tiểu
Trương lại cảm thấy như thế thì quá khoa trương, chẳng qua……. Đẹp trai hơn bình
thường mà thôi.
Lại
làm tiếp cái bánh nữa, dùng khuôn áp, một viên bánh thành hình, cho vào nồi hấp
khoảng năm phút.
Tiêu
Thế đặt nồi lên bếp, từ chiếc bình trắng bên cạnh lấy ra một chút mỡ heo, bỏ
vào nồi, rất nhanh liền tan chảy thành một lớp mỏng, có mùi nhẹ nhẹ bay lên.
Đợi
cho mỡ nóng già, Tiêu Thế bỏ từng viên bánh vào, cổ tay khẽ chuyển động lật
bánh để bánh chín vàng đều. Mỗi chiếc bánh vàng óng lại được Tiêu Thế trang trí
thêm một chút hành xanh biếc.
Tiểu
Trương nhìn động tác lưu loát của Tiêu Thế, nhịn không được hít một hơi thật
sâu…. Mùi thơm bay bốn phía.
Lấy
bánh chẻo ra khỏi nồi, Tiêu Thế trang trí thêm cho đẹp, rồi rưới thêm một chút
nước sốt cà chua lên trên.
“Tốt
rồi.” – Tiêu Thế cười với Lục Kính Triết – “Tôi tự mình đem ra, thuận tiện xin
lỗi.”
Lục
Kính Triết chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trong tay y.
Bánh
rán vàng óng, cảm giác được lớp vỏ giòn tan, ánh lên sắc tươi tắn, thêm màu đỏ
tươi của sốt cà chua và xanh của hành, chỉ nhìn qua cũng đủ làm cho người ta
thèm thuồng.
Hắn
bình tĩnh lùi lại, nhìn Tiêu Thế tự nhiên lướt qua bên cạnh mình, bưng đĩa bánh
đến bàn của vị khách kia, hơn ba phút sau, thấy được mấy vị khách đó rất hài
lòng mỉm cười.
Chỉ
là lấy lòng mọi người mà thôi.
Lục
Kính Triết bĩu môi.
Nhưng
người khác cũng không quan tâm nhiều như vậy, chờ Tiêu Thế đi khỏi, lập tức bổ
nhào vào mấy cái bánh còn lại.
Tiểu
Trương đứng gần nhất, không ngại nóng, vội vàng lấy một viên bỏ vào miệng.
Cảm
giác được viên bánh giòn tan trong miệng, cắn xuống, vị pho mát tan chảy trong
miệng, thơm ngon, hương vị phong phú, lại không quá giống đồ ăn Trung Quốc, có
mùi sữa tự nhiên, rất thích hợp cho trẻ em.
Tiểu
Trương ăn thêm mấy viên nữa, híp mắt đắc ý nói: “Ai, đừng nói là sư phụ, giờ có
bắt tôi gọi lão đại là cha tôi cũng nguyện ý….”
Mà
Tiêu Thế lúc này đứng ở bên bàn ăn, nhìn tiểu hài tử nho nhỏ trắng nộn ngồi
trong lòng mẹ, bàn tay mũm mĩm cầm bánh, cắn một miếng, bộ dáng ngon miệng, đáy
lòng tự dưng thấy mềm đi.
Y
và Na Na, có phải cũng nên có một đứa nhỏ rồi không?
Hết
một ngày làm việc, Tiêu Thế mệt rã rời.
Y
là đầu bếp chính, lại đúng thời gian nhà hàng đang cố gắng đạt danh hiệu nhà
hàng năm sao, cái tên âm dương quái khí Lục Kính Triết kia hận không thể đem hết
công tác ném lên người y.
Lúc
thay quần áo, Tiểu Trương chọc chọc cơ bụng cân xứng của mình, nói giỡn: “Sư phụ,
còn làm việc thế này nữa, cơ bụng của ngài chắc cũng bị ăn luôn quá.”
Tiêu
Thế bật cười xoa đầu cậu ta: “Chắc chắn khách hàng sẽ kêu hương vị quá kém.”
Nhưng
thật ra y cũng nghiêm túc cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình.
Ừ,
vẫn rắn chắc thon dài, thể lực gần đây cũng rất tốt, nhưng sao lại không thể đuổi
kịp Tô Mạch Ngôn chứ?
Đối
với người từ trước đến nay vẫn tự tin như y, đây quả là một điều đả kích rất lớn.
Vươn
vai ra khỏi phòng bếp, Tiêu Thế mặc áo sơ mi đen, quay đầu nhìn nhà hàng tối
đen, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Ra
ngoài, nhìn thấy Hãn Kiện đứng dưới gốc cây chờ mình, đang nhả khói.
Tên
này mắt thẩm mỹ có vẻ kém, thanh niên hai mươi tuổi, cố tình ăn mặc giống như đại
thúc đáng khinh, áo sơ mi hoa lá sặc sỡ, quần rộng thùng thình.
Tiêu
Thế đau đầu nhu nhu trán, sao y có thể quên được, cái tên chết tiệt kia sẽ dùng
bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích.
Quả
nhiên, nghe thấy Hãn Kiện yêu kiều tiến tới: “Hanny ~ người ta đợi lâu lắm rồi
nha ~~~”
Tiêu
Thế gí một ngón tay lên trán gã: “Chết tiệt, mày đúng là đồ sao chổi.”
“Thân
ái, anh không thương em.” – Hãn Kiện ai oán nói – “Anh làm tan nát cõi lòng em
rồi đó, dù sao người ta cũng mềm mại như bánh bao mà.”
Tiêu
Thế trợn mắt nhìn đầu mẩu thuốc lá: “Tao đang hận không thể nhét đám khói kia
vào miệng mày, để xem tao yêu mày nhiều thế nào.”
Hãn
Kiện cười ha ha, ôm lấy bờ vai y: “Không cần nhỏ nhen như vậy, đi, chúng ta đi
làm vài chén.”
“Thật
sự là tao cùng đường rồi.” – Hãn Kiện cầm chén rượu dưới cái ánh sáng mờ ảo của
quán bar – “Tiền từ chỗ lão thái bà thì không lấy được, hiện tại đầu bếp không
có, còn kinh doanh cái rắm gì chứ.”
“Ừ.”
Tiêu
Thế buồn bã ỉu xìu nghe gã xả bực tức, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm
nay Tô Mạch Ngôn tức giận rời đi.
Y
muốn cùng Na Na sinh đứa nhỏ, nhưng vấn đề là Tô Mạch Ngôn hiện tại có thể cho
y cơ hội hay không. Thật sự là càng nghĩ càng thấy tương lai xa vời….
“Mày
sang chỗ tao thì chết sao? Thật không biết Nguyên Thần có điều kiện gì tốt thế.”
– Hãn Kiện tức giận nói – “Ba năm, vậy mà tiền lương chưa tăng một lần, mày còn
ở đó làm gì?”
“Mày
không hiểu đâu.”
Tiêu
Thế không học tập ở nước ngoài, thậm chí ngay cả học ở trong nước cũng chưa, một
tay trù nghệ của bản thân đều là do y học từ cha y mà có được.
Năm
đó, không bằng cấp, không kinh nghiệm, Nguyên Thần có thể nhận người như y,
cũng đủ để y cảm kích đến vạn lần rồi.
Tiêu
Thế lưu luyến chính là cảm giác gia đình ở đó.
Đối
với y, phòng bếp của Nguyên Thần như là một gia đình thứ hai vậy.
“Mày
cứ mời đầu bếp mới đi, tao sẽ bớt thời gian đến hỗ trợ.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ
thở dài – “Không thể hơn được đâu.”
Hãn
Kiện bĩu môi, ánh mắt nhìn theo đám đông trong quán bar, phát hiện một thân tây
trang vô cùng quen mắt.
Ở
cái loại địa phương như quán bar này, mặc tây trang thôi đã thấy chói mắt, huống
chi đối phương tuy mặt đã đỏ, nhưng vẫn duy trì trạng thái nghiêm cẩn.
Hãn
Kiện đột nhiên nhíu mày: “A, vợ mày kìa.”
“Na
Na?” – Tiêu Thế giật mình, bật cười – “Mày say rồi à? Na Na đang ở Cam Túc.”
“Không
phải, là vợ bé của mày.” – Hãn Kiện nháy mắt mấy cái – “Hôm nay mày còn đuổi
theo người ta đấy thôi…”
“Mạch
Ngôn?!” – Tiêu Thế xem nhẹ nửa câu đầu của gã, đứng lên – “Mày không nhìn nhầm
đấy chứ?”
Hãn
Kiện lườm y một cái: “Vợ bé của mày đâu phải là khuôn mặt đại chúng, nhưng mà
đã uống rượu, bộ dáng không lạnh lùng như hồi chiều…”
Lúc
này chết chắc rồi.
Tiêu
Thế đổ mồ hôi lạnh, hiểu lầm liên tiếp thế này, cái cũ còn chưa giải quyết
xong, lại bị bắt gặp đi với Hãn Kiện đến quán bar uống rượu!
Hãn
Kiện buồn cười nói: “Tao cứ nghĩ mày không phải cơ. Hóa
ra là bị cong thật? Yên tâm, hắn không thấy mày đâu.”
“Mày thì biết cái gì?!” – Tiêu Thế trừng mắt lườm gã,
cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi – “Đó là nhạc phụ của
tao.”
Con phố bên cạnh quán bar đông đúc chật chội.
Tiêu Thế đuổi theo ra khỏi quán bar, tìm khắp đám đông,
cũng không thấy thân ảnh quen thuộc.
Công phu theo dõi và phản theo dõi của Tô Mạch Ngôn quả
là có thể đi làm gián điệp.
Tiêu Thế đứng bên đường, uể oải không nói nên lời.
Đột
nhiên có ánh sáng đèn pha từ sau lưng Tiêu Thế chiếu đến, y kinh ngạc xoay người,
liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước mặt.
Cửa
xe chậm rãi hạ xuống.
“Lên
xe.” – Tô Mạch Ngôn nhàn nhạt ra lệnh.
Tiêu
Thế kinh ngạc mở to mắt: “Mạch Ngôn?”
“Ừ.”
Tiêu
Thế nhanh chóng ngồi xuống vị trí phó lái, đóng cửa xe lại, tiếng đập của cửa
xe làm cho y hơi rung tai. “Ngài…”
Tô
Mạch Ngôn đưa cho y một tập giấy tờ.
Tiêu
Thế khó hiểu lật lật đám giấy tờ trong tay, tập tức cả người cứng nhắc: “Đây
là…. Sao ngài lại có những thứ này?”
Tô
Mạch Ngôn nhấn chân ga, chiếc xe lao vào màn đêm: “Nhà cậu.”
“…..”
Sau
khi hóa đá một lúc lâu, Tiêu Thế nuốt nước bọt, gian nan hỏi: “Chúng ta…. Hiện
tại chúng ta đi đâu?”
Tô
Mạch Ngôn tựa hồ là uống say, lái xe như UFO, thản nhiên nhìn về phía trước, đạp
mạnh chân ga, nói: “Chuyển nhà.”
“…..”
Tiêu
Thế lại ngây ra một lúc lâu: “Chuyển? Chuyển đi đâu?”
Tô
Mạch Ngôn liếc y qua gương chiếu hậu, đạm mạc nói: “Nhà tôi.”
Nửa
giờ sau.
Tiêu
Thế tuyệt vọng đứng ở trước cửa, trơ mắt nhìn căn nhà nhỏ ấm áp của mình và Na
Na bị công ty chuyển nhà quét sạch.
Ngày
mai, không, đêm nay, sẽ bắt đầu cuộc sống ở chung cùng vị nhạc phụ đại nhân vốn
không vừa mắt với mình…..
Tiêu
Thế hận không thể ngửa mặt lên trời gào to, đây mới là đòn knock – out!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét