Chính văn chương thứ bảy mươi chín
"Ngươi . . . Buông . . ." Quân Thư Ảnh mãnh liệt phản kháng, muốn tránh khỏi lồng ngực ấm áp quá đỗi quen thuộc kia, lại bị Sở Phi Dương đưa tay nắm ở bên vai, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, thầm thì: " Thư Ảnh, là ta... Ta là Sở đại hiệp của ngươi... đừng cử động, ngoan..."
Thanh âm quá mức ôn nhu khiến Quân Thư Ảnh trong khoảng khắc chỉ có tiếng tim đập mạnh cùng loạn nhịp: " Phi Dương...?"
Tiếng cười trầm thấp bên tai khiến thân thể hắn run rẩy, Quân Thư Ảnh nắm chặt cánh tay Sở Phi Dương.
" Ngươi đang khuẩn trương cái gì hả?" Sở Phi Dương ngậm lấy vành tai mềm mại của Quân Thư Ảnh, đầu lưỡi miêu tả hình dáng của nhĩ khuếch( lỗ tai), rồi lại khe khẽ dò xét bên trong.
"Ngươi . . . Buông . . ." Quân Thư Ảnh mãnh liệt phản kháng, muốn tránh khỏi lồng ngực ấm áp quá đỗi quen thuộc kia, lại bị Sở Phi Dương đưa tay nắm ở bên vai, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, thầm thì: " Thư Ảnh, là ta... Ta là Sở đại hiệp của ngươi... đừng cử động, ngoan..."
Thanh âm quá mức ôn nhu khiến Quân Thư Ảnh trong khoảng khắc chỉ có tiếng tim đập mạnh cùng loạn nhịp: " Phi Dương...?"
Tiếng cười trầm thấp bên tai khiến thân thể hắn run rẩy, Quân Thư Ảnh nắm chặt cánh tay Sở Phi Dương.
" Ngươi đang khuẩn trương cái gì hả?" Sở Phi Dương ngậm lấy vành tai mềm mại của Quân Thư Ảnh, đầu lưỡi miêu tả hình dáng của nhĩ khuếch( lỗ tai), rồi lại khe khẽ dò xét bên trong.
Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt, thân thể run nhè nhẹ bị nam nhân ôm vào trong ngực khẽ khàng mà khiêu khích. Tất cả đều quen thuộc vô cùng, hơi thở bao quanh hắn, vòng tay ôm ấp hắn, đây là Sở Phi Dương, là người luôn bên hắn rất lâu- Sở Phi Dương, cho dù nhắm lại hai mắt, trước mắt vẫn hiện lên rất rõ ràng hình bóng giọng nói cùng điệu cười của hắn, dáng cười ôn nhu của hắn, dáng cười sang sảng, dáng cười bỡn cợt, dáng cười bất đắc dĩ... tất cả... Sở Phi Dương đã lưu lại trong lòng hắn ấn tượng sâu như vậy, ngay cả một nếp nhăn nhỏ bé trên khoé miệng khi hắn cười cũng như hiện rõ ràng trước mắt.
Sở Phi Dương cũng hơi nhắm lại hai mắt, say mê mà vùi đầu vào giữa cổ Quân Thư Ảnh cố sức mà ngửi ( >_<). Tựa như hương vị tươi mát trong lành này, có thể làm cho dòng máu nóng cuồng nộ sôi sục trong hắn dễ dàng bình tĩnh trở lại, giống như dã thú được trấn an, tuy vẫn như cũ có chút ngứa ngáy tay chân, nhưng khả dĩ đã có thể không chế được bản thân, an tĩnh mà ẩn vào bóng tối.
Sở Phi Dương ôm lấy thân thể Quân Thư Ảnh, hai tay nâng mặt hắn, đưa ngón tay xoa xoa hàng mi dài run rẩy của hắn, giống như rất thành kính mà cúi đầu hôn lên đôi môi hắn.
" Hương vị thực thơm..." Sở Phi Dương lẩm bẩm, " ngươi đang khuẩn trương sao?.... giống như xử nữ... đang hướng ta hiến tế..."
Trong đầu Quân Thư Ảnh vụt lên một luồng sáng mạnh mẽ, hắn đột nhiên trợn to hai mắt, đẩy Sở Phi Dương ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Phi Dương.
" Ngươi người điên này, ngươi căn bản chưa có tỉnh lại!"
Sở Phi Dương hừ một tiếng xem thường, đưa tay lau miệng, tự tiếu phi tiếu nhìn Quân Thư Ảnh: " Ngươi có ý tứ gì? Nhìn ta hiện tại xem, ngươi nên vì ta trước đây mà thủ thân sao? Ta có đúng hay không nên cảm động, ta đương nhiên lại có một tiểu tình nhi trung trinh như thế..."
"Hỗn đản!" Quân Thư Ảnh phẫn lộ hét lên một tiếng, giơ chân đá bay đám củi khô đang cháy bùng trong đống lửa, hướng về phía Sở Phi Dương. Sở Phi Dương theo bản năng sẽ dùng đòn phản kích mạnh mẽ nhất, hắn vừa ra tay là đủ để cho Quân Thư Ảnh đang muốn tấn công hắn phải chịu thất bại thảm hại, nhưng trong nháy mắt dưới ánh phản chiếu le lói của hoả quang lên thạch bích hiện lên hai tròng mắt phía đối diện, Sở Phi Dương dùng lý chí ép buộc chính mình thu hồi đòn phản công có thể dồn đối phương vào chỗ chết kia, dùng tay áo của chính mình đánh bay đám củi khô.
Từng cành khô đang bốc lửa cuồn cuộn không ngừng bay về phía hắn, Sở Phi Dương vung tay áo, dùng chân khí đánh bay toàn bộ.
Quân Thư Ảnh đạp hư đống lửa, tia sáng trong sơn động trong giây lát đã ảm đạm. Sở Phi Dương cười lạnh một tiếng, bước tới phía trước, muốn nói rằng ta xem ngươi còn có chiêu gì, đã thấy Quân Thư Ảnh cắn răng lao người về phía hắn. Sở Phi Dương sửng sốt, khó khăn lắm mới kịp mở rộng song chưởng, đón lấy người đang dùng hết sức mà lao vào người hắn.
Lực va chạm mạnh mẽ khiến hai người ngã về phía sau, cho đến khi thân thể Sở Phi Dương nặng nề đụng vào thạch bích sau lưng, đỉnh đầu bị ít đá vụn từ trên rơi xuống đụng phải.
Sở Phi Dương hổn hển phủi đi đám bụi đá, cả giận nói: " Ngươi đủ rồi! Ngươi làm gì?! Đừng cho là ta không dám ra tay đả thương ngươi!" ( dám thì làm đê >_< )
" Ngươi động thủ đi." Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lạnh lùng thốt, " Nhắm vào đây này-" Hắn ngửa cao đầu để lộ ra chỗ yếu hại trên cổ, trong bóng đêm lại càng có vẻ trắng nõn cùng yếu đuối.
"Thư Ảnh, ngươi hà tất phải cố chấp như vậy... ta vẫn là ta, mặc dù ta không còn nhớ rõ... vậy có gì không giống.... Chỉ cần ta còn nhớ cảm giác với ngươi.... Còn nhớ khát vọng với thân thể ngươi...những điều này còn chưa đủ sao..." Sở Phi Dương một tay ấn lên cần cổ bướng bỉnh đang duỗi thẳng kia, hơi dùng sức, " Ta vì sao không được? Ta vì sao không được!"
Sở Phi Dương nói, trong ánh mắt đột nhiên bùng phát điên cuồng, hắn quay ngươi đem Quân Thư Ảnh hung hăng đặt trên thạch bích, phẫn nộ nhìn thẳng hai mắt Quân Thư Ảnh : " Ta vì sao phải phí lời với ngươi! Ngươi nói đúng, ta không phải Sở Phi Dương của ngươi, ta cũng không cần trở thành hắn! Ngươi không muốn có lúc hắn giam cầm ngươi sao? Hắn cường bạo ngươi sao?... Sở Phi Dương lẩm bẩm trong miệng, đưa tay tới, một phát xé bỏ thắt lưng của Quân Thư Ảnh.
" Ngươi hỗn đản!" Quân Thư Ảnh trợn tròn hai mắt, ra sức chống cự, Sở Phi Dương thế nhưng lại không chút lưu tình, chỉ vài động tác đã khống chế hắn, từ trên thạch bích kéo xuống hai sợi mây mềm mại, đem hai tay Quân Thư Ảnh trói chặt. ( anh phát rồ nên cưỡng bức vợ anh)
" Sở Phi Dương , ngươi buông ra!" Quân Thư Ảnh cả kinh la lên.
" Ngươi dám nháo với ta đến tận giờ, không phải ỉ vào ta nuông chiều người, không nỡ tổn thương ngươi?!" Sở Phi Dương đưa người dán sát vào Quân Thư Ảnh, đặt môi bên tai hắn, tà tà cười, trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng bóng như dã thú, nhẹ nhàng mà gặm cắn trên cổ Quân Thư Ảnh, " Hiện tại nên làm sao đây? Ngươi phải biết rằng, ta sẽ đem ngươi nhốt ở đây cả đời, phế đi võ công của ngươi bẻ gãy đôi cánh của ngươi, khiến ngươi không đi đâu được, chỉ có thể chờ ta lâm hạnh, ngươi có thể làm được gì? Hả?"
" Sở Phi Dương, ngươi dám..." toàn thân Quân Thư Ảnh có chút run rẩy.
" Ngươi lại sai rồi, Thư Ảnh, không nên luôn luôn chọc ta tức giận." Sở Phi Dương đưa hai tay ở trên người Quân Thư Ảnh cuồng vọng mà vuốt ve, thân thể dưới đôi tay đang run rẩy từng trận, " ngươi không nên hỏi ta có dám hay không, mà phải hỏi ta có bỏ được hay không..." hắn nói xong vẫn dừng lại trên đôi môi run rẩy của Quân Thư Ảnh, không một chút ôn nhu, giống như công thành chiếm đất mà chiếm đoạt từng tấc từng tấc mềm mại trong miệng Quân Thư Ảnh .
Sở Phi Dương đưa tay phải, rất bỉ ổi mà men theo tấm lưng thẳng tắp của Quân Thư Ảnh trượt xuống phía dưới, khẽ vuốt ve đường cong nơi eo hắn, rồi tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới...
Quân Thư Ảnh kêu lên một tiếng đau đớn, đôi lông mày đã nhăn lại một chỗ, hắn ngoảnh mặt hết bên này lại sang bên kia, nhưng không dứt được nụ hôn điên cuồng của Sở Phi Dương .
Quân Thư Ảnh dần dần bị nụ hôn dài kia quấy nhiễu làm cho phát bực, thần trí cũng trở lên mơ hồ, chỉ khi đến bên tai nghe đến tiếng soạt soạt của y phục bị xé rách, từ sau lưng đến bắp đùi đột nhiên tiếp xúc với cảm giác mát lạnh, trong nháy mắt mới khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Hắn mở to hai mắt, nhưng chỉ thấy Sở Phi Dương cầm một mảnh vải bị xé rách để trước mắt hắn, vẻ mặt tà đạo mà ném nó sang một bên, một bàn tay thô ráp lạnh lẽo trực tiếp chạm lên làn da trần trụi, từ dưới đầu gối ngả ngớn vuốt ve lên trên.
Chính văn chương thứ tám mươi
Quân Thư Ảnh cắn chặt môi, cố gắng kìm chế run rẩy. Sở Phi Dương nâng một chân hắn lên, đưa toàn thân áp sát vào giữa hai chân hắn, hai tay dọc theo bắp đùi thon dài trắng nõn, dần dần hướng về phía địa phương bí ẩn đi vòng quang. Dưới tay sờ soạng làn da trắng muốt lạnh lẽo, Sở Phi Dương vốn 'khí định thần nhàn' lúc này cũng bị một cỗ khô nóng thay thế, ngay cả hô hấp cũng vô pháp khống chế mà dần trở nên nặng nhọc.
Hắn không thể lý giải đây là cảm giác gì, giống như một kẻ đói khát đã lâu gặp được dòng suối trong lành mát rượi, lại không biết phải cảm thụ từ đâu, mới có thể giải được nỗi khát khao toàn thân.
" Ta nhất định yêu chết ngươi ...." Sở Phi Dương thở hổn hển, đôi môi ở bên tai cùng gương mặt Quân Thư Ảnh không ngừng giày vò cọ sát, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng cắn cắn để lại chút ấn ký tinh hồng, trong bóng đêm cũng dần hiện ra màu sắc dâm mỹ.
Hương vị quen thuộc một lần nữa lan tràn khắp khoang miệng, hàng mi đen dài của Quân Thư Ảnh vẫn nhíu chặt, hai mắt hắn nhắm nghiền nên không nhìn tới đôi mắt của Sở Phi Dương trong bóng đêm vẫn phát ra ánh sáng điên cuồng.
Sở Phi Dương kiên trì lấy lòng Quân Thư Ảnh, cảm giác được hạ thân của hắn trong lòng bàn tay đang chậm rãi gắng gượng đứng lên, hai tay còn dính chút dịch thể dinh dính ẩm ướt.
Sở Phi Dương từng chút từng chút hôn lên cánh môi mỏng thoáng sưng đỏ của Quân Thư Ảnh, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi Quân Thư Ảnh nhịn không nổi mà kéo căng cái cần cổ thon dài mỏng manh, trong cổ họng phát ra tiếng vài tiếng ngân khe khẽ khàn khàn trầm thấp, Sở Phi Dương cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, trên y phục cũng đã dính chút bạch trọc. Hắn nở một nụ cười âm trầm đầy châm biếm, tiến tới hôn lên đôi môi vì thất thần mà khẽ nhếch lên của Quân Thư Ảnh, thì thào nói nhỏ: " Ngươi thật đẹp, ngươi sao lại đẹp như vậy... Ta nên làm cái gì bây giờ.... ta phải thế nào mới có thể hoàn toàn chiếm được ngươi. Ta thật muốn đem ngươi nuốt vào trong bụng...."
Bàn tay Sở Phi Dương dính đầy dịch thể ẩm ướt lại tiếp tục ở dưới hạ thân Quân Thư Ảnh ma sát, chậm rãi tìm kiếm về phía sau, ấn lên địa phương chặt chẽ mềm mại kia, nhẹ nhàng đến tột cùng mà nhu lộng. Sở Phi Dương chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều dồn xuống phía dưới, gắng gượng đến mức muốn nổ tung ra.
Một ngón tay đi vào, Sở Phi Dương lại nghe thấy bên tai một tiếng hít thở trầm thấp, kèm theo một chút nghẹ ngào nức nở. Hắn nhờ vào chút ánh sáng mặt trời le lói mà nhìn ngắm khuôn mặt Quân Thư Ảnh, gương mặt Quân Thư Ảnh trắng bệch không còn huyết sắc, chỉ còn riêng đôi môi bị chính hắn chà đạp đến sưng đỏ tươi đẹp. Quân Thư Ảnh ngiêng mặt sang bên phải, nhân trung nhíu chặt hiển hiện rõ vẻ nhẫn nại cùng cực, một dòng lệ ngân trong suốt chảy dọc xuống chiếc cằm thanh tú trơn nhẵn, giống như một cây ngân châm tinh tế, ở trong lòng Sở Phi Dương hơi đâm một chút. Không có nỗi đau mạnh mẽ, nhưng vẫn bực bội khó chịu vô cùng.
" Vì sao khóc? Vì sao phải khóc? Ta sẽ ôn nhu với ngươi... Thư Ảnh..." Sở Phi Dương đưa tay quay mặt Quân Thư Ảnh đối diện với chính mình, dùng đầu lưỡi liếm khô đi dòng lệ trên mặt hắn, ôn nhu thì thầm, nhưng bàn tay ở nơi bí ẩn của Quân Thư Ảnh vẫn như cũ ngoan cố mà tiếp tục.
" Cởi trói cho ta." Quân Thư Ảnh buông tầm mắt, cắn răng thấp giọng nói.
Sở Phi Dương cũng không sợ Quân Thư Ảnh lúc này còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, hắn tụ chân khí nơi bàn tay, giống như một lưỡi đao sắc bén cắt đắt sợi dây đang trói chặt Quân Thư Ảnh, hai tay Quân Thư Ảnh có chút tê dại không dùng được khí lực, mạnh mẽ rơi xuống.
Sở Phi Dương cầm cổ tay thanh mảnh của Quân Thư Ảnh nên vuốt ve, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của hắn, nhịn không được mà tìm kiếm đôi môi hắn, lại đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.
Trong lòng hình như có một con dã thú đang tê rống, nhưng Sở Phi Dương lại không biết nói nguyên do từ đâu, dưới tình cảnh này, đối mặt với Quân Thư Ảnh, con thú tàn bạo đó không cách nào có thể tự do thi triển, hắn đối với Quân Thư Ảnh, cũng chỉ có ôn nhu, chỉ có thể ôn nhu.
Hai tay Quân Thư Ảnh đã khôi phục được khí lực, đột nhiên giơ lên, nắm ở trên cổ Sở Phi Dương, đôi tay thon dài hữu lực vòng quanh cổ hắn, đem mặt Sở Phi Dương áp sát tới chính mình, không chút khách khí mà hôn lên đôi môi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên.
Sở Phi Dương vẫn còn chút mê man, lúc này đây mới ý thức được Quân Thư Ảnh đang hôn hắn. Lực đạo trên môi đầy táo bạo cùng thô lỗ, nhưng trong óc Sở Phi Dương chỉ thấy ' ầm' một tiếng, dường như khắp bầu trời là ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, chói lọi tới mức hắn không có cách nào nhìn được.
Bắp đùi trắng nõn của Quân Thư Ảnh vẫn mở rộng, Sở Phi Dương cũng không còn muốn cố mở rộng thêm nữa, mà muốn chạy ào vào tàn sát bừa bãi một phen địa phương mềm mại kia, hai tay ôm chặt tấm lưng quang loã của Quân Thư Ảnh, kề sát vào thân thể Quân Thư Ảnh không chút e dè mà chậm rãi di chuyển, chỉ hận không thể đem người trước mặt này hoà lẫn vào trong thân thể.
Quân Thư Ảnh dần dần thở hổn hển, hai tay từ từ hướng về phía bên hông Sở Phi Dương. hai mắt hắn vốn khép chặt đột nhiên mở lớn, ánh sáng từ hai tròng mắt khiến Sở Phi Dương trầm mê đến thất thần, chỉ đến khi cảm giác được nguồn nội lực toàn thân dần đột nhiên tụ tập về phái hai đại huyệt nhâm đốc, dường như bị người không ngừng mà hút ra phía ngoài.
Sở Phi Dương nắm chặt cổ Quân Thư Ảnh, trừng lớn hai mắt nhìn hắn. Quân Thư Ảnh cũng không chút do dự trừng lại hắn, cắn chặt hàm răng, thế nhưng hai tay vẫn dính chặt trên hai đại huyệt của hắn, chịu đựng nguồn nội lực xung đột trong thân thể, ép buộc chính mình tiếp nhận nguồn nội lực bá đạo tột cùng kia.
" Ngươi hiện tại có thể giết ta, ta cũng không hoàn thủ. Ngươi đẩy ta ra, ta cũng sẽ trọng thương. Muốn đả thương ta giết ta, với ngươi mà nói là việc quá dễ dàng." Quân Thư Ảnh khiêu khích nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Sở Phi Dương cười cười, liếm liếm đôi môi lại nói: " Thế nhưng, Phi Dương, ngươi làm được sao?"
" Quân Thư Ảnh, ngươi buông tay, hiện tại còn kịp--" trong cổ họng Sở Phi Dương phát ra thanh âm khàn khàn, sắc mặt âm u nhìn Quân Thư Ảnh.
" Ta không buông."hai mắt Quân Thư Ảnh sáng quắc nhìn hắn.
" Sở Phi Dương , ngươi muốn thượng ta? Vậy ngươi liền biến trở về Sở Phi Dương trước đây, ta nhất định... cho ngươi hảo hảo tận hứng." Quân Thư Ảnh tà tà cười, nhưng trên đầu chân mày hơi nhíu lại để lộ ra chút khó chịu do bị nguồn nội lực của Sở Phi Dương xông tới.
Sở Phi Dương xiết chặt cần cổ không chút phòng bị của Quân Thư Ảnh, nhưng thuỷ chunng không có cách nào hạ độc thủ.
Chỉ cần hắn dùng một chút lực, thì người dám can đảm ra tay với hắn, cười cợt khiêu khích hắn sẽ biến mất. Từ nay không còn ai có thể đủ sức uy hiếp hắn, không còn ai có thể khiêu khích hắn!
Nhưng mà, so với bất cứ lúc nào khác Sở Phi Dương lại càng hiểu rõ, hắn dĩ nhiên, thực sự-luyến tiếc, hắn không hạ thủ được. Người này rõ ràng quần áo xộc xệch bộ dáng chật vật nhếch nhác, thế nhưng lại mị hoặc giống như một đoá hoa độc xinh đẹp vô cùng, khiến hắn biết rõ nếu hãm sâu vào đó thì chỉ có một con đường chết, thế nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Sở Phi Dương buông cánh tay đang chế trụ Quân Thư Ảnh ra, nguồn nội lực bị xói mòn khiến cho cơ thể hắn đau đớn không chịu nổi, chỉ có thể nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời mà huýt dài một hơi, thanh âm át cả tiếng sóng biển ngoài sơn động.
Quân Thư Ảnh nhìn khuôn mặt thống khổ của Sở Phi Dương, nét mặt thoáng có chút không đành lòng cùng yêu thương, nhưng hắn chỉ có thể cắn chặt răng, lòng bàn tay chăm chú mà ấn chặt trên mệnh môn quyết định sinh tử của Sở Phi Dương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét