Chương 17
Buổi
sáng, Tô Mạch Ngôn bị một tiếng hét thảm thiết đánh thức.
Âm
thanh thảm thiết mang theo đau đớn, đẫm máu và nước mắt, xuyên qua cánh cửa tiến
vào, tóm lại là thập phần tê tâm liệt phế: “Tôi thèm vào cái Phật sơn vô ảnh!
TMD, tên hỗn đản nhà cậu sờ mông tôi!”
Dùng
từ ngữ thô tục.
Tô
Mạch Ngôn nhíu nhíu mày, mở mắt.
Trước
mắt là một căn phòng xa lạ, chật chội lộn xộn, hơi động người cũng có thể làm
cho ván giường kêu cót két.
Tô
Mạch Ngôn nhu nhu thái dương, đầu đau như búa bổ, xốc chăn lên, rời giường.
Nắng
mai xuyên qua rèm cửa, chiếu lên người hắn.
Ngoài
cửa sổ, chim nhỏ chóc líu lo.
Trong
cửa sổ, “chim già”, thê lương….
Tô
Mạch Ngôn cúi đầu nhìn lão điểu nhà mình bị bao vây bởi ba sợi dây, bình tĩnh rời
giường.
Trong
phòng có một cái gương to.
Tô
Mạch Ngôn bước đến, nhìn vào gương, quay trái, lại quay phải…. Vì quay cổ để
nhìn đến mông, chút nữa thì hắn sái cổ -_-|||
Cuối
cùng, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nhạc phụ đại nhân vươn bàn tay tội ác,
nhẹ nhàng đặt lên phần mông bị thít lại, niết……
Phần
mông dưới tay hắn đàn hồi tốt.
Không phải là quá già.
Khóe môi của Tô Mạch Ngôn ngàn năm cương trực khẽ nhếch
lên, muốn nở một nụ cười sung sướng, nhưng trong gương, khuôn mặt tuấn tú lúc
này lại vặn vẹo, như kiểu bị bóng tennis đập vào mặt vậy…
Đột nhiên, đứng hình.
Trí nhớ cuồn cuộn quay về, mặt hắn giờ tràn ngập khiếp sợ,
cuối cùng, thân thể cương trực đi đến bên tường, đập mạnh đầu vào.
Lấy rượu của người ta…. Rầm !
Dùng
bóng tennis đánh người…. Rầm!
Không
chịu về nhà…. Rầm!
Không
mặc quần lót…. Cái trán đang trên đà hạ cánh vào tường đột nhiên dừng lại, tầm
mắt chuyển xuống nửa dưới.
Y
thích loại này?
Trong
đầu hiện ra hình ảnh Tiêu Thế mặc cho mình cái loại quần chữ T đầy phiến tình
này…. Tô Mạch Ngôn để trán trên tường, di di, nghĩ đi nghĩ lại, mặt hơi ửng hồng.
Vậy…. Không đổi.
Bên
này, hắn quá mức bình tĩnh, thì bên kia, Hãn Kiện đang gặp phải nguy cơ lớn nhất
trong đời.
Tối
hôm qua, gã mơ thấy bà nội đã mất. Bà đứng ở bên kia bờ sông đầy hoa, vẫy tay với
gã, còn khóc lóc nói: “Sớm muộn gì cũng là đoạn tử tuyệt tôn, gọi mày đến sớm một
chút, còn hơn mày làm cho Hãn gia mất mặt….:
Hãn
Kiện lập tức phe phẩy đuôi, cởi giầy muốn nhảy sông, kết quả phía sau đau nhói,
kéo gã lại.
Hoảng
sợ quay đầu, chỉ thấy thiếu niên kia cầm cần câu, lưỡi câu sắc bén cắm trên
mông mình.
Cần
câu cứ thế vung lên, tiện nhân trở về nhân gian.
Cũng
không biết con sói non này về khi nào, sáng sớm tỉnh lại đã thấy ngực bị một
cái đầu nặng trịch đè lên, trách không được gặp ác mộng.
Tiểu
hỗn đản ngủ, vậy mà móng vuốt còn không an phận, lần mò xuống phía dưới, cái
mông mềm mại bị cậu ta vân vê, vò đi viên lại.
Hãn
Kiện dại ra ba giây, hít sâu một hơi, nhịn không được hét lên một tiếng thê
lương: “Tôi thèm vào cái Phật sơn vô ảnh! TMD, tên hỗn đản nhà cậu sờ mông
tôi!”
“Ầm
ỹ quá.” – Thiếu niên nằm trên người lạnh nhạt mở mắt, con ngươi đen láy lanh lợi
không có chút nào buồn ngủ, nhíu mày nói – “So ra anh vẫn kém con cún con nhà
tôi, ít nhất là khi chủ nhân ngủ, nó không ầm ỹ.”
Cún
con…..
Cún
con…..
Cún
con…..
Hãn
Kiện chỉ cảm thấy một cỗ tức giận trào dâng trong lòng, toàn thân đột nhiên
tràn đầy dũng khí và sức mạnh, dùng khí thế của thủy thủ Popey khi cứu Oliver
nhảy lên, chỉ thẳng tay vào cậu: “Ai là chủ nhân! Tên hỗn đản nhà cậu nói rõ
ràng ra! Cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, còn dám nói tôi là cún con?!”
Thiếu
niên lười biếng nằm nghiêng trên giường, một tay kê đầu, đôi mắt đen đánh giá đối
phương chỉ mặc mỗi cái quần lót CK, bĩu môi: “Ai nói anh là cún con?”
Hơi
thở của Hãn Kiện bị kìm hãm.
“Anh
căn bản còn kém cả chó.”
“….”
Thiếu
niên hừ nhẹ một tiếng xem như mỉm cười, đứng dậy, vỗ vỗ đối phương đang tức sùi
bọt mép: “Nhưng mà nếu hiện tại không có chó, cũng chỉ có thể thu lưu anh vậy.”
“…..”
Hãn
chó săn giơ móng vuốt, lao đến muốn cắn chết người: “TMD, ông nội đây muốn đuổi
việc cậu! Đuổi việc!”
Thiếu
nhiên chớp mắt, chậm rãi lấy điện thoại trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt
gã.
Cái
mông hoàn mỹ như quả đào, dựa vào cái gì mà mỗi ngày phải làm ý dâm cho con sói
non này?
Hãn
Kiện cắn răng nói: “Chỉ là cái mông mà thôi, không phải là hiếm có.”
Thiếu
niên cười nhạo một tiếng: “Không cần tự lừa dối bản thân.”
Nói
xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Người
vừa rời đi, Hãn Kiện lập tức lấy điện thoại, chưa từ bỏ ý định trả thù.
Khi
Tiêu Thế nhận được điện thoại, là lúc y đang làm bữa sáng, Tô Na ở bên cạnh vừa
đánh răng vừa cầm điện thoại áp vào tai y.
“Này,
Hanny!” – Hãn Kiện gào to, làm Tiêu Thế choáng váng nửa ngày mới tỉnh – “Tao hỏi
mày, chúng ta coi như là nhiều năm giao tình, cũng từng gặp gỡ thẳng thắn, thân
mình thuần khiết của tao chăc chắn là mày nhớ rõ…”
Tiêu
Thế vội vàng làm thức ăn, nghe vậy khóe miệng run rẩy, nói cho có lệ: “Đúng thế,
đúng thế. Nhớ rất rõ, ngay cả trên mông mày có mấy sợi lông, mỗi sợi dài bao
nhiêu cũng nhớ…”
“….”
Hãn
Kiện bên kia trầm mặc một lúc, tiếng nói đột nhiên trở nên tuyệt vọng: “Thật
sao? Thật sự là nhớ rõ thế sao?”
Cá
tuyết đã rán vàng, Tiêu Thế cầm điện thoại trong tay Tô Na, cười rộ lên: “Đúng
thế, cái mông khôi hài như vậy, nốt ruồi đỏ, lại còn có lông….”
“….
Fuck you!”
Tiêu
Thế nhíu mày, ung dung đem đồ ăn làm cho Tô Mạch Ngôn bọc lại, bỏ vào tủ lạnh:
“Mới sáng sớm liền dâm đãng như vậy? Đúng rồi, Mạch Ngôn dậy chưa? Tối hôm qua
uống nhiều lắm, nếu chưa tỉnh thì để hắn ngủ thêm một chút, không cần đánh thức.
Tao với Na Na về thăm mẹ tao, khi nào hắn tỉnh lại, mày nhắn với hắn một tiếng,
nhớ ăn sáng, bữa trưa với bữa tối tao đã làm sẵn để trong tủ lạnh, hâm nóng là
có thể ăn, tối tao với Na Na về.”
Hãn
Kiện trầm mặc một hồi, ai oán nói: “Hanny, anh không quan tâm em….”
“Đừng
có giỡn.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ nói – “Đúng rồi, nhạc phụ nhà tao thích ăn bữa
sáng nhẹ một chút, mày nhớ chuẩn bị nước ấm để hắn ngủ dậy uống.”
“…..
Tao cho ông ấy uống thuốc độc!”
Hãn
Kiện giận dữ ngút trời gào lên, dập máy.
Tô
Na rửa mặt xong đi ra, vừa vặn nghe thấy câu nói khí thế kinh người, không khỏi
kỳ quái: “Tiện Tiện làm sao thế?”
Tiêu
Thế nhìn di dộng, tỏ vẻ không hiểu: “Đại khái là đến thời khì sinh lý.”
Chính
Hãn Kiện cũng không hiểu tại sao mình lại phát giận vậy với Tiêu Thế, nghe thấy
y chỉ lo nhắc tới nhạc phụ đại nhân mặt sắt kia là lòng gã phát hỏa.
Nói
thực, gã không phải là người thích giao du bạn bè, nhưng có thể bảo trì quan hệ
bạn tốt lâu năm với Tiêu Thế, quả thật cũng là vì Tiêu Thế ôn nhu rộng rãi, đối
xử với bạn bè không tồi.
Hãn
Kiện nhìn cửa phòng còn đóng chặt, nghĩ rằng, có lẽ là do con sói non kia làm
cho bực tức đi.
Nghĩ
đến tên đầu bếp quái thai chưa đủ lông đủ cánh kia, Hãn Kiện lại thấy đau đầu.
Gã
đã từng nghĩ, bản thân mình là người tiện nhất quả đất này rồi, nhưng đến khi gặp
con dê non thối tha kia, gã mới thấy mình vẫn còn lịch lãm chán…. Bị coi thường
mà mặt không đổi sắc mới gọi là tiện!
Đáng
tiếc, gã không có can đảm lý luận với người ta đến cùng.
Kinh
nghiệm nhiều năm bị coi thường cho gã biết, gặp một người so với chính mình
càng tiện hơn, phương pháp tốt nhất là phải lấy bạo áp chế bạo, càng không thể
thành thánh mẫu khoan hồng độ lượng, mà là tìm một nơi không có ai biết đến
mình, nói ngắn gọi một chữ, cút.
Tốt
nhất là có thể cút càng xa càng tốt.
Không
nhìn thấy, thì tiện bằng niềm tin à.
Nhưng
nghĩ đến nhà hàng của mình…. Giống như là bị dội một chậu nước lạnh, Hãn Kiện
tru lên một hồi, cơ hồ đã hình dung được tương lai đầy tăm tối của bản thân.
Chương 18
Mặt
trời thiêu đốt, Tô Na đội mũ lưỡi trai nhảy lên xe bus có điều hòa, miệng không
ngừng nói: “A Thế, chúng ta lấy xe của cha đi cũng được mà, sao phải đi xe
khách?”
Tiêu
Thế ngồi bên người cô, cười nói: “Mạch Ngôn cũng bận rộn nhiều việc, nếu mà cần
phải dùng xe thì làm sao? Hắn có phải là rỗi rãi như chúng ta đâu?”
Tô
Na bĩu môi, hồ nghi nhìn y: “Trước kia không phải anh rất chán ghét cha em
sao?”
“Sao
lại chán ghét?” – Tiêu Thế dở khóc dở cười – “Chỉ là có chút sợ thôi.”
“Vậy
giờ anh không sợ nữa?”
Tiêu
Thế nhíu mày nghĩ nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Hẳn
là, có chút hiểu lầm chậm rãi được tháo gỡ, giống như là cách nhau một vách tường
băng, nay mới dần dần tan, mới đột nhiên phát hiện, hóa ra, người ở bên kia tường
thực sự rất… đáng yêu.
“Anh….”
– Tiêu Thế đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên, điện thoại của Tô Na reo.
“Là
chú Trần.” – Sắc mặt Tô Na có chút xấu hổ, không còn chút nào trêu ghẹo, cung
kính nghe máy.
Chú
Trần là đối tượng tái hôn của mẹ Tiêu Thế.
Mười
năm trước, cha Tiêu Thế mang theo món nợ mười vạn chạy trốn, ông ấy im lặng ở
bên cạnh bảo vệ mẹ y.
Tám
năm trước, mẹ y cuối cùng cũng đã không muốn chờ đợi, cho nên nói với Tiêu Thế,
từ nay gọi chú ấy là cha.
Năm
năm trước, mẹ Tiêu bị bệnh nặng, Tiêu Thế muốn đưa bà đến N thành, lại bị chú
Trần dùng câu “Tôi sẽ ở bên cô ấy tới chết.” để ngăn cản.
Cúp
máy, Tô Na nói với Tiêu Thế: “Chú Trần nói mẹ bị bệnh nặng, sáng nay phải nhập
viện, muốn chúng ta đến đó.”
Đôi
mắt Tiêu Thế ảm đạm, Tô Na thở dài, cầm tay y.
Chữ
hiếu là trên hết, cho dù đối phương đã có người mà mình yêu thương suốt đời bên
cạnh, cho dù là con trai, cũng không thể chia cách hai người.
Vừa
mới biết mẹ mắc bệnh, không phải không có khổ sở đau đớn, nhiều năm như vậy,
cho dù tiêu tốn biết bao tiền tài và tâm huyết, nhưng vẫn phải nhìn cảnh người
kia tiều tụy dần đi.
Nóng
lòng, không thể chần chừ được nữa.
Đến
bệnh viện, Tiêu Thế nôn nóng kéo Tô Na đến thẳng phòng bệnh.
Mẹ
Tiêu thoạt nhìn đã không còn nguy hiểm, mái tóc hoa râm được gài bằng một chiếc
tram hoa, ánh mắt nhu hòa ngồi nhìn người đàn ông đang chăm chú gọt táo bên cạnh.
Tiêu
Thế đứng ở cửa nín thở nhìn.
Người
đàn ông ngồi cạnh giường gọt táo, mí mắt ửng đỏ, nhìn động tác vụng về.
“Lần
này nằm viện lại tốn bao nhiêu?” – Thanh âm mẹ Tiêu vẫn còn chút suy yếu, nồng
đậm chua xót – “Anh không cần phải tốn tiền như vậy nữa, tương lai…”
Tay
chú Trần dừng lại, nhíu mày nhìn bà: “Tương lai cái gì, em cứ yên tâm dưỡng bệnh
là được.”
“Lão
Trần…” – Mẹ Tiêu cúi đầu, nhìn ngón tay
phù thũng, xanh tím đáng sợ - “Em tình nguyện chết như vậy, còn hơn là liên lụy
đến anh, đến con.”
Một
quả táo nhét vào tay bà, chú Trần giúp bà nắn bóp các ngón tay: “Nói cái gì mà
ngu ngốc thế hả.”
Tô
Na vẫn còn ít tuổi, hơn nữa vẫn còn ỷ lại, làm nũng cha mình, cho dù có chạy đến
tận cùng thế giới, thì vẫn là một đứa trẻ lưu luyến gia đình, chưa gặp trường hợp
nào sinh ly tử biệt trầm trọng như vậy, hốc mắt đã hoe đỏ.
Tiêu
Thế xoa xoa mái tóc ngắn của cô, đẩy cửa bước vào.
“Mẹ.”
– Tiêu Thế đi đến phía bên kia giường bệnh, cúi người ôm lấy mẹ mình.
“A
Thế… Na Na?” – Chú Trần đã báo cho hai người, nên mẹ Tiêu cũng không kinh ngạc,
còn cười sung sướng, vẫy vẫy Tô Na – “Làm sao thế? Mắt đỏ vậy, không ngủ được à
con?”
“Vâng.”
– Tô Na miễn cưỡng cười cười, quả thực còn khó coi hơn là khóc, tiến đến cầm lấy
tay bà – “Mẹ, đợt trước con bận việc, chưa đến thăm mẹ được, con xin lỗi.”
Tô
Na đáng yêu lại hoạt bát, mẹ Tiêu rất thích cô, hai người cũng có rất nhiều
chuyện để nói.
Chú
Trần tuy rằng rất yêu mẹ Tiêu, nhưng không thích hài tử của bố Tiêu để lại, bao
năm rồi mà ngay cả nụ cười cũng không có. Tiêu Thế còn nhớ rõ, sau lần mình gọi
cha đó, đối phương nhìn mình với ánh mắt đạm mạc “Tôi không không phải cha cậu.”
Lạnh
đến mức trái tim đóng băng luôn.”
Lần
này có chút phản ứng khác thường, chú Trần chỉ chỉ cửa, đứng dậy ra ngoài.
Đáy
lòng Tiêu Thế trầm xuống, yên lặng đuổi theo.
Chú
Trần tựa vào hành lang bệnh viện, lấy bao thuốc lá trong túi ra, một nữ y tá đi
ngang qua liếc mắt, thanh giọng nói: “Trong bệnh viện không được hút thuốc.”
Ngón
tay ông xấu hổ dừng lại, đút bao thuốc vào túi.
Tiêu
Thế dựa vào bên cạnh ông: “Còn bao lâu nữa?”
“Không
biết.” – Cổ họng chú Trần khô khốc, trầm giọng nói – “Chỗ tụ nước gần đây thường
xuyên bị đau, người ta nói là tế bào ung thư không có cảm giác đau, không biết
có phải thật không nữa.
“Nga.”
– Tiêu Thế nuốt nước bọt, chua xót không nói nên lời.
Chú
Trần liếc mắt nhìn y: “Cậu với Tô Na thế nào?”
“A?”
– Tiêu Thế không yên lòng hỏi lại, mãi mới hồi phục tinh thần – “Cái gì… thế
nào?”
Chú
Trần hừ một tiếng: “Hồi năm trước khi hai người kết hôn, tôi đã thấy có gì đó
không ổn. Cô gái đó còn trẻ, vẫn còn là sinh viên, thật sự có thể an tâm ở nhà
làm nội trợ?”
Tiêu
Thế cười cười, đã có chút không cao hứng, dù sao đó cũng là cuộc sống hôn nhân
của mình: “Cô ấy sẽ thành thục dần thôi.”
“Thế
thì tốt.” – Khóe môi cương trực của chú Trần hơi hạ xuống, vẫn là thần sắc
không quan tâm như mọi khi, nhưng lo âu trong mắt thì không giấu được – “Mẹ cậu
và tôi không có con, không phải là do tôi không thể sinh, mà là bà ấy không muốn,
cậu có biết không?”
“A…”
– Tiêu Thế ngạc nhiên.
Cái
này thực sự là y không hề biết.
Y
vẫn nghĩ là do chú Trần lớn tuổi, cơ thể không còn khỏe khoắn nữa, hàng không đủ
-_-|||
Chú
Trần nhìn y, bộ dáng đầy oán hận nói: “Cậu với Tô Na định chừng nào thì sinh
con đây? Mẹ cậu muốn ôm cháu lâu lắm rồi, cậu muốn bà chết mà không nhắm mắt
sao?”
Bốn
chữ “Chết không nhắm mắt” thật sự rất nghiêm trọng, nhất là ở nơi như bệnh viện,
tràn đầy đau thương của sinh lão bệnh tử.
Ngay
cả người nhà của bệnh nhân các phòng bên cạnh, mấy đứa trẻ con cũng dừng nô
đùa, quay đầu nhìn hai người.
Không
biết cửa phòng bị mở ra khi nào, Tô Na đứng ở cửa, luống cuống giải thích: “Mẹ.
Mẹ ngủ rồi, nên em ra ngoài nhìn xem…”
Bất
ngờ có một đứa nhóc chạy qua, làm rơi túi xách của cô.
Tiêu
Thế nhíu mày, vội vàng bước đến đỡ cô đứng dậy, thuận tiên cúi xuống nhặt mấy tờ
giấy bay tứ tung.
Giấy
trắng mực đen, từng chữ đập vào mắt y.
Tô
Na cứng đờ người.
Tiêu
Thế nhìn tờ giấy, yên lặng ngẩng đầu lên: “Na na?”
“Từ
Cam Túc về mấy hôm em mới biết.” – Tô Na cúi đầu – “Tối hôm qua… Chưa kịp nói
cho anh.”
Chú
Trần lấy tờ giấy trong tay Tiêu Thế, ngắm nghía một chút, nở nụ cười, đánh giá
cái bụng vẫn đang bằng phẳng của Tô Na: “Tám tuần?”
“…
Vâng ạ.”
“Tốt,
nhớ giữ gìn sức khỏe.” – Chú Trần nhét tờ giấy xét nghiệm vào tay Tiêu Thế, mỉm
cười mang theo tin tức long trời lở đất vào phòng bệnh – “Tôi đi nói cho mẹ cậu.”
Nhất
thời, hành lang bệnh viện chỉ có hai người Tiêu Thế và Tô Na.
Tiêu
Thế nhặt mấy thứ còn lại lên, để vào túi xách, nhưng không đưa cho Tô Na, ngược
lại nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, tiếng nói không giấu được niềm vui sướng:
“Sao không nói sớm cho anh biết chứ?”
“….”
“Vì
biết mang thai nên mới bỏ Cam Túc về sao?”
“Ừ.”
– Tô Na gục mặt vào ngực Tiêu Thế, tay nắm chặt.
Hai
người cứ ôm nhau như vậy thật lâu, người được lên chức cha Tiêu Thế nắm chặt
tay Tô Na, nhưng cô lại có vẻ hờ hững.
“A
Thế…” – Móng tay Tô Na cắm chặt vào lòng bàn tay, chần chừ nói – “Em… Mai… Em
đi bỏ đứa nhỏ này, được không?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét