[1]
Gần đây trên giang hồ phong
vân tái khởi ( ý là có những biến đổi lớn). Như những con sóng ngầm vô hình thuận
theo dòng chảy, một cái bang phái thần bí ── Chân Thủy Môn lặng yên ra đời, hơn
nữa nhanh chóng trở thành một cỗ thế lực không thể khinh thường giữa chốn võ
lâm. Môn hạ của Chân Thủy Môn này mỗi người đều là một cái võ công cao cường,
hành sự cũng không theo lẽ thường, lúc chính lúc tà. Vô luận đối với bạch
đạo hay là hắc đạo, đều là một đối thủ không thể không phòng.
Bình thường một cái môn phái
như vậy, đều là hành tung quỷ bí mơ hồ không thể xác định. Nhưng Chân Thủy Môn
môn chủ lại dị thường cao điệu, khắp nơi phô trương gây chú ý. Đi tới đâu cũng
có ngàn người mở đường, những tấm lụa bay phất phới, rải hoa đầy trời, hương
khí vờn quanh. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, cũng như là tiên tử đang bay
nhẹ nhàng uyển chuyển, liền trong nháy mắt dùng hoa đoạt lấy tánh mạng người.
Chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật khi đả đấu (đánh nhau), chỉ có một bộ
dáng tao nhã thong dong, chân thật giống như thần tiên trên trời.
Nếu chỉ là như vậy, vẫn chưa
đủ để cho người trong giang hồ đối với danh hiệu nàng tự xưng tiên tử mà vui
lòng phục tùng. Cũng bởi vì nàng có khuôn mặt mĩ diễm tuyệt luân, dáng người dịu
dàng uyển chuyển vô song. Sóng mắt lúc lưu chuyển, lúc giơ tay nhấc chân, càng
lộ vẻ phong tình làm cho lòng người mê say.
Hiện giờ giang hồ đệ nhất mỹ
nhân, hiển nhiên là Chân Thủy Môn môn chủ Phinh Đình Tiên Tử Mạc Chúc. (Khiếp, nghe giới thiệu mà cứ tưởng là đang
giới thiệu diễn viên hô – ly – út không đó chứ)
Đương nhiên giang hồ bát nháo
xôn xao mỗi nơi một kiểu, cũng có người vẫn như trước đối với đệ nhất mỹ
nhân trước kia là Mai Hân Nhược nhớ mãi không quên. Nhưng hiện giờ Mai đại tiểu
thư đã sớm là gái đã có chồng. Cho dù không có, thì nàng Mai Hân Nhược tính
tình dịu dàng thanh nhã hiền thục kia, cũng chưa chắc muốn đi tranh cái ngôi vị
đứng đầu nhưng hư vô ( không có ý nghĩa ) này. Thế nhưng Phinh Đình Tiên Tử kia
thì không giống. Nàng hầu như làm tất cả mọi việc chỉ để đoạt lấy ngôi vị đứng
đầu này, không những vậy còn muốn đem thanh thế khuếch trương, như sợ còn có ai
không biết nàng hiện giờ được giang hồ công nhận là đệ nhất mỹ nhân.
Mỗi khi giang hồ nhân sĩ có
chút nhàm chán là lúc những chuyện bát nháo này trở thành đề tài thân mật được
đem ra nghiền ngẫm bình luận, đối với những hành động của Chân Thủy Môn môn chủ
như vậy cũng chỉ là cười mà bỏ qua, cho rằng đó bản tính của nữ hài tử ngoài
chuyện thích hào nhoáng ra thì không còn chuyện nào khác . Bản tính như vậy
ngay cả khi làm cho nhân gian nổi lên khói lửa cũng không ngoài mục đích làm
cho người khác công nhận vẻ khả ái đáng yêu của nàng. (chém)
Nhưng mà, mặc kệ trên giang hồ
lại có thêm sóng gió có thêm bao nhiêu ám lưu nữa, thì cái người từng ở trên đầu
sóng ngọn gió kia, vốn cái nam nhân có thể Phiên giang đảo hải (dời sông lấp bể)
nhất trong chốn giang hồ, giờ đây lại giống như một cái nam tử thành gia (có
gia đình )bình thường nhất , đem một cái ghế dựa bằng tre đặt trong sân nhà mà
hóng gió dưới bóng mát của cây, thuận tiện coi chừng con trai bảo bối
tràn đầy tinh lực.
Đương nhiên, hắn cũng không
phải là suốt ngày không có việc gì chơi bời lêu lổng. Sáng sớm hôm nay hắn mới
đem ngân lượng dư tháng này sau khi hành hiệp trượng nghĩa, do đánh cướp
được của Hắc Thương Sơn Tặc, đều giao cho người kia bảo quản. Sau cái cái chuyện
của Thủy Nguyệt cô nương ở Noãn Hương Các, hắn làm sao còn dám lưu tiền nhàn rỗi
( quỹ đen của a Dương đó mà, muốn hiểu xin xem lại PN 3). Mỗi lần như thế
thực hận không thể đem quần áo từ trong ra ngoài móc ra hết cho y xem, để chứng
minh mình tuyệt đối không có lưu lại dù chỉ là một ít .
Bất quá Quân Thư Ảnh căn bản
chính là cũng không quan tâm, từ đầu tới đuôi chỉ có hắn một người nóng lòng
cho thấy sự thật tâm không hề dấu diếm. Sở Phi Dương vô ngữ vấn thiên a. Y
không tính toán so đo đương nhiên là chuyện tốt…… Thế nhưng y không phải là nên
so đo mới đúng sao ?! Y vì cái gì tại sao không theo ta so đo?! Sở đại hiệp thập
phần mâu thuẫn cùng rối rắm.
Tiểu Thạch Đầu đang ở trước
ngực cha hắn, đem cái mặt anh tuấn đẹp zai cha của hắn kéo ra thành một cái
hình dạng mới , nhào tới nắn lui, còn luôn luôn giống như phát hiện cái gì trầm
trọng không giống bình thường, trợn to một đôi mắt đen như hắc bồ đào ( nho đen
) quát to một tiếng.
Sở Phi Dương cười khẽ, luôn
luôn bắt lấy bàn tay trắng như bánh màn thầu của Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng
cắn một chút, lại bị bé giãy ra, tiếp tục ở trên mặt hắn thăm dò. Làm đi làm lại
nhiều lần, hai cha con chơi đến vui vẻ không thể tả được.
Tiếng bước chân vang lên,
khóe mắt còn đang lưu lại một mảnh y sam thanh sắc lướt qua, thì đã thấy một
đôi giày trắng đứng ở trước mặt.
Quân Thư Ảnh xoay người lại
ôm Tiểu Thạch Đầu, thuận tiện đem một chum nho vừa rửa sạch đang cầm trong tay
bỏ xuống trước ngực của Sở Phi Dương. Vài sợi tóc dài rũ xuống, lướt qua mặt Sở
Phi Dương. Sở Phi Dương trộm lén cầm một lọn đặt ở bên môi hôn một cái. Tiểu Thạch
Đầu nha nha kêu không chịu, Quân Thư Ảnh vỗ nhẹ nhẹ bé, miệng nói: ” ngoan,
không nên nháo ầm ĩ để cha ngươi dưỡng thương.”
Sở Phi Dương ngắt một quả nho
xem xét một lúc, trên vỏ bóng loáng còn đọng lại những bọt nước nho nhỏ, trong
suốt long lanh. Bỏ vào trong miệng, cái vị ngọt mang chút chua chua lan tỏa
trong miệng. Quả được y rửa, cũng mang theo hương vị của y……
” Thương thế của ngươi thế
nào rồi ?” Quân Thư Ảnh mở miệng hỏi.
” Tốt hơn nhiều.” Sở Phi
Dương tay hướng bụng nhấn một cái, mày hơi hơi cau lại. Cái này đương nhiên
không phải giả bộ để tranh thủ sự quan tâm, mà là thực sự bị thương không nhẹ.
Ít nhiều còn có nội lực hộ thể, nếu không chỉ sợ bây giờ còn ở trên giường nằm
không thể nhúc nhích, không mười ngày thì nửa tháng đi.
” biết rõ mình phần lớn ở
trên giang hồ gây thù hằn , cũng không biết tiết chế một chút.” Quân Thư Ảnh hừ
lạnh một tiếng nói, ” Nếu để cho người ta biết Sở Phi Dương ngươi cư nhiên là bị
một cái ông lão tám mươi tay không tấc sắt đả thương thành như vậy, thì cũng thật
là một chuyện đáng để cười lớn .”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười
nói: ” trách ta đầu óc nhất thời mê muội, không có nhìn ra tên kia là do Thanh
Tự lão yêu ngụy trang. Chính là cái lão nhân kia thoạt nhìn thật sự đáng
thương, dưới tình thế cấp bách ta cũng không có nghĩ nhiều, liền cứ theo hắn
nói mà làm .”
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng:
” Dưới tình thế cấp bách tự nhiên giết là xong việc. Biết tại sao người tốt mệnh
thường không thọ ?! Lòng hảo tâm thối nát dư thừa của ngươi khi còn chưa muộn
thì mau bỏ đi, nếu không thần công có nhiều hơn nữa cũng hộ không được mạng của
ngươi.”
Sở Phi Dương khẽ cười một tiếng,
nếu ai kia nói đến người tốt không thường mệnh, là muốn nói mình tai họa ngàn
năm còn sót lại hay sao?! Bất quá hắn đương nhiên không dám đem lời này nói ra
miệng, chỉ kéo Quân Thư Ảnh ngồi ở bên cạnh mình, ôm ôm thắt lưng y, dùng bàn
tay dò xét cẩn thận cái bụng mềm mại hơi nhô ra của ai kia, cảm thấy vừa lòng
nói: ” không tồi không tồi.” đến mức rốt cuộc cái gì là không tồi, thì cũng chỉ
có hắn Sở đại hiệp là biết.
Hai người ngồi tựa vào cùng
nhau, Sở Phi Dương một bên một bên nói chuyện trên trời dưới đất, một bên đem lột
vỏ trái nho đưa đến bên miệng Quân Thư Ảnh, thỉnh thoảng bóp chút chất lỏng cấp
cho Tiểu Thạch Đầu đang lộn xộn trong lòng Quân Thư Ảnh ăn một chút.
Cứ như vậy đến buổi tối, trên
bầu trời xuất hiện đầy sao, gió cũng bắt đầu lạnh lên, thổi vào người từng trận
sảng khoái.
” Quân Thư Ảnh, có chút chuyện
──” Sở Phi Dương khẽ vuốt Quân Thư Ảnh đang thoải mái mà tựa vào trên người
mình, dùng dùng âm điệu thì thầm nói.
” ân ?!” Quân Thư Ảnh hơi hơi
xoay đầu một chút, chớp chớp đôi mi dài.
” Ta hai ngày nữa muốn đi ra
ngoài một chút. Tháng trước khi ở bên ngoài, có cố nhân nhờ người hướng
ta xin giúp đỡ. Ta đã muốn đáp ứng rồi, dự định vết thương tốt lên một chút sẽ
lên đường.”
” là người nào?” Quân Thư Ảnh
nhíu mày hỏi, ” sở cầu chuyện gì?”
” Chân Thủy Môn. Ngươi hẳn là
nghe qua chuyện giang hồ đồn đãi gần đây chứ.” Sở Phi Dương hôn hôn đỉnh đầu
Quân Thư Ảnh nói, ” Bọn họ dáng vẻ cũng chẳng hề nôn nóng. Hẳn cũng không phải
là cái đại sự gì. Nếu nhanh thì khoảng bảy tám ngày có thể đã trở về.”
” Một khi đã như vậy, vậy tùy
ngươi.” Quân Thư Ảnh không hề nói cái gì. Ba người lại ở trong viện ngồi một
lát, thẳng đến khi Tiểu Thạch Đầu cuối cùng cũng ngủ, Sở Phi Dương đem Tiểu Thạch
Đầu mang về trong phòng khóa chặt cửa lại, trở về lại đem Quân Thư Ảnh đặt tại
trong lòng ôn tồn một phen.
Sáng sớm mấy ngày sau, Sở Phi
Dương chuẩn bị bọc hành lý đơn giản, đem ngựa dắt tới trước cửa.
Sở Phi Dương lên ngựa, hướng
phía Quân Thư Ảnh cười phất phất tay, rồi sau đó giục ngựa rời đi. Cùng với tiếng
vó ngựa càng ngày càng xa, thân ảnh Sở Phi Dương cũng dần dần biến mất không thấy,
giống hòa vào cùng với gió lạnh sáng sớm.
Chân Thủy Môn được xây dựng ở
trên núi Vân Chi. Phinh Đình Tiên Tử kia theo đuổi mỹ cảm (khả năng thưởng thức
cái đẹp) đến mức tận cùng, dĩ nhiên là cũng đem đủ các loại hoa trồng toàn bộ
trên núi, mặc kệ mùa nào, trăm hoa luôn luôn nở rộ, hương khí khắp núi, toàn bộ
núi giống như được bao phủ ở trong một tầng mây ngũ sắc, đẹp như tiên cảnh.
Sở Phi Dương tới chân núi, liền
nhìn thấy hơn mười mấy người ăn mặc hoa mỹ xếp thành hàng đón chào.
” Các hạ có phải là Sở Phi
Dương Sở đại hiệp không? Môn chủ nàng đã đợi lâu, Sở đại hiệp thỉnh.” một cái nữ
tử dung mạo diễm lệ nghênh đón tiến đến, cung kính hành lễ nói.
” Phiền toái cô nương dẫn đường.”
Sở Phi Dương ảm đạm cười nói, tay đưa lý mã giao cho người phụ trách tiếp đón.
Sở Phi Dương theo nữ tử dẫn đầu
kia men theo một con đường dốc đi lên núi, những người khác mỗi người liễm mi
cúi đầu (cung kính, khép nép cúi đầu ), yên lặng theo sau . Thế nhưng những người
này nhịp chân nhẹ nhàng như đang đi trên đất bằng, có thể nhìn ra những người
này, mỗi người đều có thân thủ bất phàm, ít nhất khinh công tu vi đã là giang hồ
khó thấy. Chính là không biết một cái chủ nhân môn phái như vậy, có thể có cái
gì phiền toái mà cần xin sự giúp đỡ của chính mình. Sở Phi Dương âm thầm suy
nghĩ.
Hơn nữa trừ lần đó ra……
Trên núi này , nơi nơi là người.
Sở Phi Dương ngẩng đầu thản
nhiên nhìn quét một vòng, lại dửng dưng hạ thấp mắt. Có người đang nhìn chăm
chú hắn. Chỉ là không biết là địch là bạn.
Phía sau một bụi hoa lớn, một
cái nữ tử mặc khinh sa ( lụa mỏng ) nhìn thân ảnh của Sở Phi Dương từ xa.
” Ngươi hãy nhìn rõ ràng. Đó
chính là Sở Phi Dương, Sở Phi Dương chân chính.” nàng kia mở miệng nói, thanh
âm cực mỹ, nhưng mang sự băng lãnh như sương tuyết.
” Thuộc hạ sớm đem tập tính
tác phong của Sở Phi Dương xem xét rõ ràng. Môn chủ xin yên tâm, thuộc hạ nhất
định không phụ sở vọng của môn chủ.” nam tử đang quì một gối có dáng vẻ thon
dài cao ngất đồng dạng. (đồng dạng ai nhỉ , đoán thử xem ^^)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét