Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ Lão thỏ u buồn

Phiên ngoại 2 – Lão thỏ u buồn


Gần đây thỏ nhà Tiêu Thế mắc chứng u buồn, ăn cũng buồn, làm việc cũng buồn, mà cả khi abc abc cũng buồn…

Bất luận Tiêu Thế có làm cách gì để nó dựng tai lên cũng không được, chỉ cần buông tay ra, vật nhỏ mềm mại kia lại rủ xuống.

Giống như lúc này, Tiêu Thế đã ôm hắn sờ soạng nửa giờ rồi, thế mà lão thỏ kia vẫn ngẩn người ra, không có tí phản ứng nào cả.

Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.

Mấy hôm trước, trong nhà có một cô gái em vợ (hay là em chồng?) đến chơi, còn diễn một màn hài kịch khiến Tiêu Thế cười đến lăn lộn… trên người lão thỏ nhà y.

NTNĐ Đêm thất tịch

Phiên ngoại 1 – Đêm Thất tịch

Đây là thế giới song song , phát sinh sau chuyện của một ngày nào đó.

Buổi tối, trước khi ngủ, là hoạt động thân mật tiếp xúc.

Hai người ở cùng nhau cũng đã được một năm, làm loại chuyện này là điều rất tự nhiên, nó như là hành động xác định tâm ý của đối phương vậy.

Một ngày rồi lại một ngày, ta còn yêu ngươi, còn khát cầu ngươi.

Nhưng mà gần đây xảy ra một chút vấn đề.

Ban đầu rõ ràng là Tô Mạch Ngôn rất hứng thú với chuyện dùng thân thể để trao đổi tình cảm, còn thích mua mấy thứ đồ dùng tình thú về để hai người cùng nhau nghiên cứu, nhưng mấy tháng gần đây, hắn dường như là chán ghét làm chuyện thân mật kia.

Thật là không tốt, lẽ nào hắn đã chán rồi?

NTNĐ chương 73-74

Chương 73

Tục ngữ nói “Làm việc tốt thường khó khăn” Tiêu Thế khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại, thật muốn làm một công trình nghiên cứu điều ra xem có phải tình yêu đồng chí nào cũng bi thảm như của hai người không.

Gọi vào di động tám chín lần đều không ai nghe máy, gọi đến văn vòng thì được bảo là hắn xin nghỉ, không biết đi đâu, gọi về nhà thì không có người nghe, thầm nghĩ hắn cũng chưa về nhà ngay, sợ là đang lang thang ở đâu đó.

Tiêu Thế buồn bực không thôi.

Y biết tính người yêu hay suy nghĩ, nhưng mà thực sự là y không đoán nội dung của cái ý nghĩ đó là gì….

Tiêu Thế đau đầu, không còn cách nào đành lê bước về nhà.

Vẫn là nên nói chuyện rõ ràng với chú Trần, rồi về dỗ dành hắn.

NTNĐ chương 71-72

Chương 71

Kết cục của việc phóng túng quá độ không cần nói cũng biết, di động báo thức kêu hơn mười phút, mới có người lười biếng vươn tay tắt đi, chờ đến khi hai người tỉnh ngủ, thì chỉ còn nửa giờ nữa là xe chạy.

Phản ứng của Tiêu Thế lúc đó rất đáng khinh, chỉ muốn tắt luôn điện thoại để người yêu ngủ no thì thôi, nhưng mà phản ứng thứ hai lại càng đáng khinh hơn, nhìn khuôn mặt say ngủ của người yêu, không kiềm chế được mà hôn lên.

“Ưm…” – Tối hôm qua bị ép buộc đến hơn nửa đêm, Tô Mạch Ngôn nhịn không được nhíu mày, mơ mơ màng màng dụi mắt, dán lên môi người yêu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tay Tiêu Thế sờ sờ đùi trong của hắn, khàn khàn nói: “Bốn rưỡi….”

“……..”

Tô Mạch Ngôn nháy mắt cứng đờ.

NTNĐ chương 69-70

Chương 69

Đối với việc nói dối bị vạch trần, người thông minh sẽ nhanh chóng ứng biến kiểu: “A, đương nhiên tốt lắm, cô ấy ở trường rất chăm chỉ, vì giáo sư cũng đặt nhiều hi vọng vào cô ấy mà, cho nên bla blab la….”

Đáng tiếc Tiêu Thế trước giờ là người thành thực, sẽ không nói dối người yêu, vì thế nhất thời y không biết nên nói gì, đứng yên như tượng đá.

“………….”

“…………….”

Tô Mạch Ngôn bên kia có vẻ rất thành thạo: “Sao thế?”

Tiêu Thế chậm rãi hồi phục, lắp bắp nói: “Rất, rất tốt….”

“……..”

NTNĐ chương 67-68

Chương 67

Ngày mẹ Tiêu ra viện, cũng là ngày thi đại học.

Những ngày này, địa vị của đứa con trong nhà đột nhiên tăng vọt, nghiễm nhiên trở thành ông lớn của cả nhà, được chăm lo tới tận lông chân.

Trong nhà Lục Quá chỉ có một ông anh, nhưng lại không quan tâm đến em trai cho lắm, cho nên nhìn bạn bè được cha mẹ quan tâm, cảm giác rất cô đơn.

“Này, tôi nói cậu đấy.” – Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh hổn hển, Lục Quá dừng bước, quay đầu nhìn thấy Tiện đại thúc nhà mình đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc – “Cũng không thèm nhìn tôi một cái, cứ thế mà đi. Cậu lại cáu kỉnh cái gì thế hả?”

“…..Ông chủ.” – Lục Quá chớp chớp mắt, thấy người kia phục hồi tinh thân, lập tức bày ra bộ dáng không sao cả, nhún nhún vai – “Thi cử mệt chết đi được…. Sao anh lại đến đây?”

Hãn Kiện lườm cậu một cái, khoác vai cậu, len lỏi ra khỏi đám đông: “Tới đón cậu chứ còn đi đâu. Nào, đi ăn cơm cùng anh giai thôi.”

“…. Cảm ơn chú.”

NTNĐ chương 65-66

Chương 65


Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý suốt thời gian qua, nhưng khi tới bệnh viện, nhìn mẹ nằm trên giương bệnh qua lớp cửa cách ly, lòng Tiêu Thế lại hoảng lên. Nếu không phải bị Tô Mạch Ngôn nắm chặt lấy, y đã không thể bình tĩnh được thêm nữa, y muốn lao ngay vào phòng, ngồi bên cạnh mẹ.

Chú Trần ở bên cạnh nói chuyện với bác sỹ, lần này cấp cứu cho mẹ Tiêu là bác sỹ chuyên gia nổi tiếng của N thành, nhưng cũng lắc đầu thở dài: “Cho dù lần này không có việc gì, nhưng mà cũng chỉ được thời gian này thôi, ông phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Tôi biết.” – Tay Chú Trần run rẩy, định lấy thuốc lá hút để bình tĩnh trở lại, có chút vô thố – “Tôi… biết.”

Tiếng nói run rẩy không như vẻ ngoài cố giữ bình tĩnh của ông.

Bác sỹ đồng tình nhìn ông, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Trong bệnh viện không thể hút thuốc.”

“Vâng… Tôi biết mà.” – Chú Trần vuốt túi áo, đờ đẫn gật đầu – “Những năm gần đây, cố gắng níu kéo như vậy….Cô ấy chịu biết bao nhiêu đau khổ, nhiều lúc tưởng đã chết rồi…. nhưng vẫn cố gắng cứu chữa….”

NTNĐ chương 63-64

Chương 63

Hãn Kiện khó chịu len lỏi giữa dòng người đông đúc trong chợ đêm. Đang lúc nước sôi lửa bỏng vì kỳ thi đại học, tên nhóc kia lại nhởn nhơ ăn của gã, ở nhà gã, mỗi lần đám nhân viên trong nhà hàng xúm vào hỏi han thì lại bày ra bộ dáng thiếu niên chăm chỉ, quả là bực đến không chịu nổi.

Mới ăn cơm chiều xong, lại đột nhiên muốn đến chợ đêm ăn sinh tiên, còn nhất định là phải ở Dụ Nhớ. Cái ánh mắt châm chọc với biểu tình lãnh đạm của lão chủ khiến gã hận không thể lao lên chém cho ông ta một nhát.

Thời gian này quả là khiến gã mệt muốn chết.

Gã tức giận đẩy cửa bước vào, đứng dựa vào quầy thu ngân gọi món rồi chờ, trong lúc vô tình nhìn xung quanh, không nghĩ lại gặp được người không nên gặp…

Lại còn ngồi giữa hai cô gái? Hãn Kiện nhíu mày.

NTNĐ chương 61-62

Chương 61

An Duệ ngồi trên sô pha, trước mặt là chiếc bàn bày biện thành phẩm của Tiêu Thế, không chút hoang mang cười: “Gần đây có thoải mái không?”

Tiêu Thế ngoài cười nhưng trong không cười, nhấp một ngụm trà, không biết vì sao với cái tên ngồi trước mặt này y luôn có địch ý: “Cảm ơn, chúng tôi rất tốt.”

Là chúng tôi, mà không phải là tôi.

An Duệ cười khẽ, thở dài: “Có đôi khi tôi thực hâm mộ hai người.”

Tiêu Thế nhíu mày, đây là lần đầu tiên y nghe thấy một câu nói tỏ vẻ yếu thế từ người này, không khỏi thốt lên: “Lục tiên sinh….”

“………..”

NTNĐ chương 59-60

Chương 59

Tiêu Thế ôm Tô Mạch Ngôn, lỗ tai bị ma âm của Tô Na công kích, chịu không nổi, tức giận nói: “Em thôi đi! Đừng hát nữa!”

Tô Na ngừng hát, bất mãn nói: “Vậy anh phải cho em đi vào….”

Tiêu Thế cau mày nhìn sang Tô Mạch Ngôn, không hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt: “Không được.”

Khó khăn lắm mới có được thời gian để thân mật, y cũng oán đủ rồi, giờ còn bị người phá rối nữa…. Mấy ngày hôm trước Tô Mạch Ngôn đột nhiên tức giận, nhất định là do nha đầu kia nói năng lung tung.

Tô Na buồn bực ôm bé hamster: “Anh với cha rốt cuộc là làm cái gì thế…. Cứ thần thần bí bí….”

Một đòn trúng đích.

Trong lòng Tiêu Thế giật mình, cuống quýt nhìn sang Tô Mạch Ngôn.

Tô Mạch Ngôn cũng hơi hơi nhíu mày.

NTNĐ chương 57-58

Chương 57

Tiêu Thế tóm lấy bé hamster trong tay Tô Na, mặt tuy không có biểu tình gì nhưng trong lòng tràn ngập câu hỏi.

Rõ ràng ông chủ quán kia nói đây là thỏ mới nhập khẩu, thoạt nhìn lỗ tai lớn, chóp mũi phập phồng theo hơi thở cũng rất giống thỏ, mà cũng to gần bằng con thỏ còn gì….

Nhưng vì sao nó lại là hamster chứ!!!!!!!!!!!

Tô Mạch Ngôn vào phòng, không thèm quan tâm đến y. Tiêu Thế cũng mặc kệ Tô Na la hét, sống chết cướp bé hamster kia về, theo người kia vào phòng.

Người kia tắm rửa, y chuẩn bị khăn tắm đứng ở cửa.

Người kia lên mạng, y thành thành thật thật bưng trà đứng bên cạnh.

NTNĐ chương 55-56

Chương 55

Buổi tối về nhà, Tô Na không hề nhắc đến chuyện mình suýt nữa thì làm lộ bí mật, cô chỉ yên lặng đi theo hai người kia vào nhà.

Tiêu Thế tắm giặt xong xuôi, đi vào phòng, thấy Tô Mạch Ngôn vẫn như ngày thường, ngồi ở đầu giường cầm một quyển sách chăm chú đọc, trên mũi có một cặp kính tinh tế.

Càng nhìn càng thấy vẻ lạnh lùng toát lên từ người đối phương.

Tiêu Thế bước đến gỡ kính của hắn ra, đưa ra nhìn nhìn: “Kính viễn?”

Tô Mạch Ngôn mím môi: “Kính lão.”

“…..”

Tay Tiêu Thế nhất thời run rẩy, chút nữa thì làm rớt kính trên tay: “Anh đeo kính lão làm gì?”

NTNĐ chương 53-54

Chương 53

Mẹ Tiêu nằm trên giường, đầu óc vẫn còn mơ hồ, không biết mình đang ở đâu, gặp ai cũng chỉ biết cười, mà đến khi nhìn thấy Tô Na, trong mắt lại có vài tia tỉnh táo.

Hy vọng của bà bấy lâu nay, nên cho dù có bệnh nặng, tâm trí có không tỉnh táo, bà vẫn có gì đó nhớ đến cô con dâu này.

Tô Na vội mỉm cười, nhưng nhìn đến gương mặt tiều tụy của mẹ Tiêu, khóe mắt cay cay, nghẹn ngào gọi: “Mẹ….”

Mẹ Tiêu nâng tay lên, Tô Na vội vàng ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn như chú chó nhỏ, vừa khóc vừa nói: “Mẹ sao rồi? Sao lại bệnh đến thế này? Con, con nên sớm về chăm mẹ….”

Bàn tay yếu ớt muốn vuốt ve khuôn mặt cô, khóe môi mẹ Tiêu rúm ró, muốn nở một nụ cười mà không nổi.

Tô Na luống cuống lau nước mắt, cố gắng cười mà nước mắt vẫn chảy ra: “Mẹ xem, con phơi nắng nhiều lại đen đi rồi…..”

NTNĐ chương 51-52

Chương 51

Hãn Kiện cau mày bước vào cửa, Lục Quá đang ngồi chơi cờ nhảy cùng với cậu bé con.

Tiến một bước, lùi ba bước, bé con cười khanh khách, thanh âm nhuyễn nhuyễn nộn nộn, khiến người nghe thích mê, hận không thể ôm vào lòng mà nhéo má.

Mấy nhân viên trong quán nổi lên tình mẫu tử, đều ghé vào bên cạnh góp vui, còn vươn tay chọc chọc hai má bầu bĩnh của bé con, kích động không thôi.

Hãn Kiện nhìn đám người vui vẻ, cảm thấy bản thân mình rất thê lương, yên lặng đi qua, lên lầu.

Định đóng cửa, đột nhiên có một bàn tay chặn lại

Hãn Kiện ngạc nhiên quay đầu, nghẹn họng nhìn khuôn mặt hé ra sau khe cửa, sợ đến mức nhảy lùi về phía sau.

NTNĐ chương 49-50

Chương 49

Hãn Kiện im lặng đi trước, bình tĩnh nhìn hai bên, xác nhận phòng này không có ai, mới nghiêm mặt mở cửa, một cước đạp Tiêu Thế vào, còn mình cũng vào theo.

Đóng cửa, vặn chốt.

Tiêu Thế không kịp đề phòng, bị cú đá bất ngờ làm cho ngã sấp xuống giường, xoa xoa thắt lưng, chậc lưỡi: “Mày muốn gì thế hả?”

“………….”

Hãn Kiện lúc này giống như chó săn, hai mắt bắn ra lục quang, không nói lời nào, hô hấp cũng hổn hển.

Gã yên lặng đi vài bước, nhe răng cười nói: “Mày nói tao muốn làm gì?”

Bình thường mà nói, với cái loại khí tràng cường đại mà đáng khinh này, người ta gọi là cầm thú.

Đáng tiếc là gã gặp Tiêu Thế.

NTNĐ chương 47-48

Chương 47

“Nơi này là phòng làm việc của Ban 1, mỗi ngày sẽ có một bản kế hoạch mới nộp lên, cậu phụ trách thử nghiệm sản phẩm mới, cũng có thể thử nghiệm để thay đổi” – Tô Mạch Ngôn mặt không biến sắc đi trước giới thiệu – “Nếu có đề nghị tốt, cậu cũng có thể làm ra kế hoạch mới.”

Tiêu Thế cảm giác như cravat thít chặt cổ mình, nhịn không được kéo kéo: “Vâng, tôi hiểu.”

“Buổi chiều tôi sẽ đưa cậu đến nhà hàng số một của Danh Thần, sáng nay không có nhiều việc lắm, cậu có thể làm quen với ba người khác ở tổ nghiên cứu phát triển.”

“Được.”

“Mặt khác,” – Tô Mạch Ngôn trong mắt mang theo chút ý cười, nhìn An Duệ đang đi tới, thản nhiên nói – “Cách xa người của Ban 2 một chút.”

“A, vâng….”

NTNĐ chương 45-46

Chương 45
                                                                                 
Từ trước tới giờ, Lục Quá vô cùng khinh bỉ cái tên của bản thân mình. Rất ít khi cậu nhắc đến tên mình, vì dù sao đám đàn em cũng gọi cậu một tiếng lão đại, mấy chị gái đồng nghiệp gọi cậu là em trai, còn những kẻ gọi tên cậu, đều là mấy thứ không tốt.

Ví dụ như cô giáo chủ nhiệm, luôn trách cứ: “Lục Quá, em lại trốn học! Thật là không thể dạy dỗ nổi!”

Ví dụ như anh trai cậu, cả ngày đều mang trưng cái bộ mặt quan tài ra châm chọc: “Lục Quá, cậu phải hiểu rõ, anh ta là thẳng.”

Đúng, còn một ngoại lệ.

Tên thẳng nam đại thúc ngu ngốc kia, cũng không phải là thứ tốt.

Rầm.

Cậu chặt đứt củ nhân sâm trong tay.

NTNĐ chương 43-44

Chương 43

Tiểu khu kia cũng không quá xa, chiếc xe yêu của Hãn Kiện đã bị nhạc phụ đại nhân làm cho trọng thương, giờ vẫn đang phải tĩnh dưỡng trong gara, vì thế Hãn Kiện mang theo một giỏ hoa quả, đi bộ nửa giờ, cũng đến nơi.

Khu nhà kiểu châu Âu độc lập, nhìn cũng thấy giá rất đắt, không thể ngờ anh trai thằng nhãi kia cũng là kẻ có tiền.

Ngoài cửa có một cậu bé đang chơi bóng.

Nghe nói anh trai thằng nhóc kia cũng tầm tuổi mình, Hãn Kiện đoán, cậu bé con này có thể là con trai anh ta, liền dùng ngay chiêu bài cười tươi tiến đến thăm hỏi.

“Anh bạn nhỏ, cha cháu có nhà không?”

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, thanh âm nhuyễn nộn trả lời: “Có ạ ~”

NTNĐ chương 41-42

Chương 41

Sáng sớm, Thẩm Doanh đứng trước cửa công ty, nhìn nam nhân nghiêm cẩn lãnh mạc đang đi về phía mình, trong lòng có chút thất vọng.

Khi còn trẻ cô đã kén chọn quá, bao nhiêu nhiệt tình đều giành hết cho công việc, đến khi chú ý đến tình cảm thì đã ngoài ba mươi, nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đã không còn để ý tới cô nữa rồi.

Nhiều năm làm việc xuất sắc, ở một công ty nổi tiếng, nhưng vẫn độc thân. Đôi khi cô cũng nghĩ là sẽ tìm một người nào đó coi như là tốt, miễn cưỡng trải qua nửa đời còn lại cũng được.

Đáng tiếc là cho đến bây giờ, việc tình cảm của cô vẫn là giậm chân tại chỗ.

Nam nhân trung tuổi trước mắt này không hề có nửa điểm hứng thú với cô, qua hai lần ăn cơm, phản ứng đờ đẫn của người ta cũng khiến cô không còn cảm xúc nữa.

Nhưng mà nói cho cùng, chính mình vẫn thích một nam nhân có tình thú một chút, người như Tô Mạch Ngôn, làm bạn bè e rằng cũng khó.

NTNĐ chương 39-40

Chương 39

An Duệ tao nhã ngồi xuống đối diện Tô Mạch Ngôn, nhìn đối phương mặt không đổi sắc dùng cơm.

Tiêu Thế vò đầu bứt tai vặn vẹo ghé  vào cửa sổ nhìn chằm chằm vào đôi mắt dâm đãng của tên kia – sớm biết thế thì làm cho hắn nguyên cả bữa tiệc Mãn Hãn, tốt hơn là để hắn cứ chằm chằm liếc mắt đưa tình với Tô Mạch Ngôn.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt bức người của y, An Duệ đang ngồi bỗng hơi nghiêng đầu, như có như không liếc qua phía y, sau đó mỉm cười vuốt cằm.

Thời gian rút lui mười phút.

An sắc lang nhìn rổ rau xanh được cho thêm, im lặng ba giây, bình tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không đói lắm.”

Mắt người bịt mặt lóe hàn quang.

NTNĐ chương 37-38

Chương 37

Thiếu niên đứng ở cửa đợi một hồi, không thấy có người mở cửa, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay đầu nhìn mấy tên đàn em: “Chúng mày chắc là con nhỏ đó đi rồi?”

Mấy tên đàn em gật đầu: “Chắc chắn mà. Bọn em nhìn thấy tận mắt cô ta đi ra, còn tức giận nữa.”

Ánh mắt thiếu niên lóe lên: “Chưa đầy 10 phút?”

“Đúng thế!” – Tên đàn em gật đầu, cảm khái nói – “Thật đáng tiếc, nhìn ông chú kia tuổi cũng không lớn, vậy mà lại ra sớm……”

“……..”

Sắc mặt thiếu niên ngày càng trầm, lạnh lùng cười.

Ra sớm? Ngày đó anh ta thượng mình lâu lắm cơ mà! Nhấc chân đạp cửa: “Lập tức đi ra cho tôi, bằng không tôi dỡ cửa xuống, anh tin không?”

NTNĐ chương 35-36

Chương 35

Thời gian ở chung còn lại đột nhiên có chút khó khăn.

Tô Mạch Ngôn thông minh nửa đời người, nhưng gặp chuyện tình cảm thì lại vô cùng trì độn. Hơn nữa, mỗi lần đối mặt với thanh niên kia, cảm xúc cứ quay vòng vòng, hắn trở nên giống như học sinh tiểu học vậy.

Câu nói kia rốt cuộc là có ý tứ gì, là vô tình hay hữu ý, hắn nghĩ muốn nát óc mà không ra, chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, thực phiền muộn.

Khó có được một buổi hẹn hò, vậy mà lại đi quá xa so với tưởng tượng của bản thân.

Kỳ thật hắn không dám mơ ước khi vòng quay lên đến đỉnh sẽ cùng đối phương hôn môi, thầm nghĩ có lẽ mình sẽ làm bộ lơ đãng, vươn tay chạm vào tay y, một chút ấm áp là tốt rồi…. Bản thân đã già rồi, sống không lâu bằng người ta, cho nên cũng không dám kì vọng được cùng nhau cả đời.

Thân mật tiếp xúc qua đi, hạnh phúc cũng chấm dứt.

Không cần nhiều như vậy, nửa đời người là đủ.

NTNĐ chương 33-34

Chương 33

Dù sao cũng ở cùng dưới một mái nhà, gặp mặt là điều không thể tránh.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, Tô Mạch Ngôn vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Tiêu Thế thì lén lút nhìn nhạc phụ đại nhân, sau đó vụng trộm cười.

Hóa ra Tô Mạch Ngôn cũng có lúc thế này, lén lút dưỡng da, vì thẹn thùng mà trốn sau mấy bồn hoa.

Thật sự là…. Sao có thể đáng yêu như thế được chứ?

Khóe miệng Tiêu Thế nhếch lên một chút nữa.

Đắm chìm trong buồn cười, thế nên y không phát hiện, khi nhạc phụ đại nhân đi làm, cả hai tai đã hồng hết lên, bước chân cũng nhanh như kiểu muốn trốn.

Cánh tay bị thương khiến Tiêu Thế cảm giác mình đã thành phế nhân một nửa rồi, không thể làm bữa trưa tình yêu cho nhạc phụ đại nhân, lại bị thất nghiệp, y chỉ còn cách loanh quanh đi dạo.

NTNĐ chương 31-32

Chương 31

Quay về đến N thành đã là chạng vạng.

Sắc trời xám xịt không thể dấu được vẻ mặt thần thanh khí sảng của Tiêu Thế. Vừa đến cửa sân bay, liền nhanh chóng đuổi người. Bên ngoài thì cười với An Duệ nhưng bên trong không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

“………..”

An Duệ hờ hững nhìn y một cái, liếc mắt sang Tô Mạch Ngôn.

Nhạc phụ đại nhân vuốt cằm nói: “Mai họp, đừng đến muộn.”

An Duệ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn chăm chú một lúc, vẫy vẫy tay, ngoài dự đoán của mọi người tiêu sái rời đi.

Hãn Kiện rốt cuộc vẫn là bị Tiêu Thế cưỡng chế túm về, nhưng mà xuống sân bay liền không động đậy, sống chết muốn ở lại sân bay không chịu về.

NTNĐ chương 29-30

Chương 29

Ngoài dự đoán của Tiêu Thế, mọi người trong quán bar này rất thanh tịnh, cũng không giống kiểu cuồng dã của các nơi khác, trang trí rất đẹp, tràn đầy vẻ lịch sự tao nhã, một số nam nhân tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện, liếc mắt nhìn qua có thể thấy không ít người có vẻ thành đạt.

Một thanh niên tóc hồng đang dựa vào bên đàn piano hát, một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng mềm mại, dày mà mê người.

Tiêu Thế và Hãn Kiện cúi gằm mặt mà đi như kiểu tội phạm bị truy nã, chọn đại một chỗ ngồi xuống, nhíu mày thấp giọng nói: “Không phải mày bảo những chỗ này rất HIGH sao?”

“Ờ thì….” – Hãn Kiện nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nói – “Tao đây cũng đã tới bar kiểu này bao giờ đâu…..”

Tô Mạch Ngôn ngồi cách đó không xa, biểu tình thản nhiên, trong tay là một ly Whiskey thêm chanh, lắc lắc, uống từng ngụm từng ngụm, nghiêng đầu nghe ca sĩ đang hát.

NTNĐ chương 27-28

Chương 27

Bị người khác ôm vào ngực thật sự không phải là chuyện gì thoải mái, Tô Mạch Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Tiêu Thế ấn xuống ôm chặt lấy.

“Giường bên kia bẩn lắm.” – Tiêu Thế chán ghét nói – “Không dành cho người ngủ.”

Y nghĩ nghĩ, lấy giấy viết sáu chữ to dán lên đầu giường người kia: “Giường chuyên dụng cho cầm thú.”

(Nguyên văn là năm chữ 禽兽专用床 cầm thú chuyên dụng giường, không có chữ của.)

Rồi lại lao đến ôm lấy người kia.

“………..”

Tô Mạch Ngôn từ chối hai lần, cuối cùng đành nằm im, cả người cứng đơ như khúc gỗ, ngây ngây ngốc ngốc để cho đối phương tùy ý ôm.

NTNĐ chương 25-26

Chương 25

Hãn Kiện thấy Tiêu Thế vậy mà tự mình bay từ N thành đến S thành để gặp gã, cảm động đến mức nước mắt giàn dụa, từ xa đã lao tới, như trẻ con ôm lấy bố: “Hanny ~~  em chắc chắn là anh thầm mến em~”

Tiêu Thế đi thẳng một đường, không nghỉ ngơi ở đâu cả, mệt mỏi một tay kéo theo hành lý, một tay kéo Hãn Kiện ra khỏi sân bay: “Mày có biết tập đoàn Danh Thần tổ chức hội nghị ở khách sạn nào không?”

“A?” – Hãn Kiện bị người lôi đi như lôi bao gạo, không hiểu nói – “Đại khái là ở bờ biển Keith (凯斯) đi, lúc đến tao có nghe nói thế…”

Tiêu Thế mỉm cười: “Tốt lắm.”

Cần nhanh chóng đến bên cạnh Mạch Ngôn, tống cổ tên họ An kia….. Tiêu Thế cắn răng, tuyệt đối không thể để cho nhạc phụ đại nhân lạc lối.

Không nghĩ tới khi đến khách sạn Keith thì khoogn có ai ở đó. Quản lý lễ tân uyển chuyển nói cho hai người biết, đoàn hội nghị hôm nay đã lên thuyền ra đảo, sáng mai mới về.

NTNĐ chương 23-24

Chương 23

Tô Mạch Ngôn tiêu sái dẫn theo An Duệ đi công tác, cũng không ngắn, nửa tháng liền.

Từ ngày Tô Mạch Ngôn đi công tác, trong lòng Tiêu Thế có gì đó bứt rứt không yên, nấu cơm cũng không chuyên chú, mấy lần suýt bị bỏng.

Nhàn rỗi đến không có việc gì làm nên đến nhà hàng của Hãn Kiện hỗ trợ, càng giúp càng hỏng.

Lấy thịt trâu Riga ra, đổ nước tương và kem, những đường trắng làm thành hình đầu lâu, trên gáy còn hiện mấy chữ bi phẫn rõ to: Đây là An Duệ.

Nhiêu đó đủ để thấy tâm lý của người này hiện tại có bao nhiêu huyết tinh.

Hãn Kiện tao mi đạp mắt lui ở phòng bếp, nhịn không được nói: “Hanny, có tậm sự thì nói ra đi. Bạn hữu lòng dạ rất rộng rãi, chứa tám hay mười người cũng không thành vấn đề…. Đến đây, đến đây đi, chúng ta cùng trao đổi bí mật ~~~”

NTNĐ chương 21-22

Chương 21

Tiêu Thế say khướt lảo đảo đi trên đường.

Nếu đã muốn say để quên hết chuyện đời, y cảm thấy vẫn chưa đủ. Thế nê, y lại đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua thêm một đống bia, cứ chai này tiếp chai kia, Tô Mạch Ngôn không thể cản được.

“Uhm….” – Đôi mắt đen của Tiêu Thế khép hờ lại vì gió, mơ màng khoác vai nhạc phụ đại nhân, hoàn toàn không để ý đến tôn ti trật tự - “Mạch Ngôn, ngài nói thử xem, có phải tôi là người đàn ông rất vô dụng không? Ngay cả vợ cũng không nguyện ý sinh con cho tôi……”

Tô Mạch Ngôn bị cơ thể cao lớn của y ép cho xiêu vẹo, đã thế hơi thở nóng rực của đối phương cứ phả lên mặt hắn, nhất thời, trên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày cũng có biểu hiện của xấu hổ: “Cậu say rồi.”

“Không sao hết.” – Tiêu Thế thở dài, hơi thở tràn ngập mùi rượu, đột nhiên tò mò giơ tay lên, chọc chọc vành tai hắn – “Sao lại đỏ thế này?”

Tô Mạch Ngôn run tay, giật mình lùi lại, cảm giác được nơi vành tai vừa bị chạm vào như sắp bốc cháy.

Tiêu Thế bất ngờ mất đi chỗ dựa, té xuống ghế đá ven đường.

NTNĐ chương 19-20

Chương 19

Cơn mưa lớn cản chân Tô Mạch Ngôn, khiến hắn phải ở lại Hey! Jack!, quán ăn của Hãn Kiện. Hãn Kiện ngồi đối diện với hắn, nằm bò ra bàn, lười biếng nhìn mưa đập vào cửa kính, bóng cây lay động, nhàm chán hắt xì một cái.

“Hôm nay chắc cũng không có khách rồi, đóng cửa thôi.”

Tô Mạch Ngôn liếc nhìn gã, không nói gì.

Trước mặt là tiểu thần trù đang dốc hết tâm huyết nấu nướng, một bàn đầy mỹ thực Trung Hoa. Hãn Kiện quả là không phụ danh hiệu ông chủ lớn, không cần tiền, cho cậu cơ hội luyện tập, làm cho cậu vô cùng cao hứng.

“Thử món này xem.” – Tiểu Thần trù hai mắt sáng lên, gắp một món gì đó đưa đến miệng Hãn Kiện, lần này là canh gà nấu với quả mận.

NTNĐ chương 17-18

Chương 17

Buổi sáng, Tô Mạch Ngôn bị một tiếng hét thảm thiết đánh thức.

Âm thanh thảm thiết mang theo đau đớn, đẫm máu và nước mắt, xuyên qua cánh cửa tiến vào, tóm lại là thập phần tê tâm liệt phế: “Tôi thèm vào cái Phật sơn vô ảnh! TMD, tên hỗn đản nhà cậu sờ mông tôi!”

Dùng từ ngữ thô tục.

Tô Mạch Ngôn nhíu nhíu mày, mở mắt.

Trước mắt là một căn phòng xa lạ, chật chội lộn xộn, hơi động người cũng có thể làm cho ván giường kêu cót két.

Tô Mạch Ngôn nhu nhu thái dương, đầu đau như búa bổ, xốc chăn lên, rời giường.

Nắng mai xuyên qua rèm cửa, chiếu lên người hắn.

Ngoài cửa sổ, chim nhỏ chóc líu lo.

NTNĐ chương 15-16

Chương 15

Hình như là từ giây phút cái tin nhắn kia được gửi đi, cuộc sống của Tiêu Thế không ngừng tích trữ chén trà (杯具: đồng âm với xui xẻo), giờ có lẽ sắp xếp đầy một bàn trà rồi.

Nhạc phụ đại nhân đứng ở sân bên kia, tay cầm vợt, hùng hồ nói: “Tôi phát bóng.”

Con rể cũng hùng hổ gật đầu.

Tô Mạch Ngôn tung quả bóng tennis lên, dùng tư thế tiêu chuẩn mà phát bóng qua, động tác rõ ràng lưu loát lại tao nhã.

Vèo.

Quả bóng sượt qua người Tiêu Thế, bay ra ngoài sân, y nhìn theo hứng quả bóng biến mất, bất đắc dĩ quay đầu.

Rầm!

NTNĐ chương 13-14

Chương 13

Gần đây công tác hàng ngày của Hãn Kiện có thể cơ bản chia thành ba việc lớn – Bị con sói non kia sửa lưng, ra sức phản kháng, lại bị sửa thảm hại hơn.

Gã cảm thấy cuộc sống từ trước tới giờ đúng là chưa bao giờ phong phú đến thế -_-|||

Ngay cả căn gác xép nhỏ của gã cũng bị tên kia chiếm đóng, nghe nói là huynh trưởng trong nhà đuổi cậu ta đi, thế nên cậu ta đến quấn quýt lấy mình xin ngủ nhờ.

Mặc kệ?

Được, gọi điện cho các tiểu đệ của cậu đến mà thương lượng.

Không được sao?

Vậy anh xem tôi nên xử lý bức ảnh này thế nào?

NTNĐ chương 11-12

Chương 11

Thất nghiệp là chuyện vô cùng bi thảm, nhất là khi mình đã chuẩn bị đầy đủ lời lẽ để xin thôi việc, người ta lại bày ra bộ mặt cao quý đứng trước mặt mình vẫy tay, chỉ ra cửa, hợp tình hợp lý nói “You are fired!”

Cái này giống như là một đôi nam nữ chia tay nhau vậy, đều là lưỡng bại câu thương, nhưng vấn đề mặt mũi cũng vô cùng quan trọng.

Ngay mấy ngày trước khi nhà hàng được lên năm sao, Tiêu Thế vinh quang mà rời đi.

Nghe nói nhà hàng quyết định cam kết sẽ tặng danh hiệu cho các đầu bếp được cấp bằng kĩ sư, nhưng thực đáng tiếc, Tiêu Thế chỉ có chứng nhận đầu bếp.

Lục Kính Triết đẩy gọng kính trên sống mũi, đến trước gương trong phòng, biểu tình bình tĩnh kia không giấu nổi một tia trào phúng: “Có rảnh thì nhớ đến chơi, bất quá không thể có chiết khấu.”

Tiêu Thế tiếc hận thở dài: “Thật là đáng tiếc.”

NTNĐ chương 9-10

Chương 9

Địa điểm thích hợp nhất cho yêu đương vụng trộm chính là ở hoa viên, trong phim đều là như thế.

Địa điểm rình trộm tốt nhất cũng là ở hoa viên, đây là Tiêu Thế tự mình tổng kết.

Khăn trải bàn trắng tinh, đồ ăn xếp tinh tế, giữa hai người có một bình pha lê màu xanh cắm hoa hồng……

Nam nhân trẻ tuổi có khuôn mặt trầm ổn, mang theo một nụ cười tự nhiên: “Trưởng phòng, ở đây chỉ có tôi và anh thôi.”

“Trong phim lưu manh cũng nói thế!” – Hãn Kiện khinh thường bĩu môi, sau đó cười gian chống nạnh – “Câu sau sẽ là, ngài kêu đi, gào đi, ngài có kêu rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mạng ngài ~~”

Tiêu Thế ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người kia, vung tay lên, ra lệnh nói: “Đi, về phòng bếp!”

“Uông!”

NTNĐ chương 7-8

Chương 7

Ngày đó rốt cuộc là đến văn phòng Tô Mạch Ngôn thế nào, luống cuống tay chân giải thích ra sao về việc mấy món ăn tâm huyết của mình biến thành đồ ăn tiện lợi, Tiêu Thế đã không nhớ rõ lắm.

Tô Mạch Ngôn tựa hồ chả thèm liếc y lấy một lần, chỉ nhận hộp cơm, trầm mặc ăn.

Tiêu Thế nhìn trán người kia nhăn tít lại, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng vô lực, ngoại trừ thất vọng về bản thân mình, ngồi trong văn phòng nhìn người kia ăn cơm, cái gì cũng không làm được.

Có gì không vừa lòng, có thể nói ra còn đỡ, nhưng kiểu cứ giữ im lặng thế này, mới khiến cho người ta cảm giác như bị tra tấn.

Tiêu Thế cảm thấy xin lỗi lúc này cũng như là đấm bị bông vậy, nóng lòng sẽ thất bại.

Tô Mạch Ngôn ăn cơm rất có phong thái, dầu mỡ tuyệt đối không dính lên môi, ăn hai miếng sẽ dùng khăn lau miệng một lần.

Mỗi lần ngồi ăn cơm cùng hắn, Tiêu Thế có cảm giác như bị giày vò.

NTNĐ chương 5-6

Chương 5

Tô Mạch Ngôn đang mơ.

Hắn mơ thấy một buổi sáng sớm nắng vàng rực rỡ, hắn ngồi trong nhà hàng cửa kính trong suốt, bên cửa sổ là những tán cây xanh um, mùi hoa thoang thoảng, thanh niên tuấn tú bê thức ăn lên mỉm cười nhìn mình.

Nhìn khuôn mặt ôn nhu của thanh niên kia, hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm giác lan tỏa mạnh mẽ đến tận cùng, thậm chí hắn có cảm giác đầu ngón tay của mình cũng đỏ lên.

Sau đó thanh niên kia cầm lấy tay hắn.

Hắn theo bản năng bước đi cùng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bậc thang thật dài, nhìn dáng người thon dài kia, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.

Cuối bậc thang là một khung cửa, ánh sáng mặt trời chói lóa.

NTNĐ chương 3-4

Chương 3

Làm một người đàn ông, khó.

Làm một người đàn ông tốt yêu thương vợ, đã khó lại còn khó hơn.

Làm một người đàn ông tuyên bố rằng yêu vợ lại bị bố vợ bắt gian tại trận……

Tiêu Thế thầm nghĩ, mình nên chuẩn bị tìm cái chết đi là vừa -_-|||

Ba người đứng bất động trước cửa nhà hàng, bày ra một thế trận giằng co vô cùng quỷ dị.

Ánh mắt Tiêu Thế mờ mịt nhìn về phía nhạc phụ nhà mình, cảm giác được sự phẫn nộ vô cùng lớn, nhất thời khủng hoảng, không nói được cậu nào, chỉ còn cách im lặng chờ chết.

Tô Mạch Ngôn lúc này, càng giống một tảng băng lớn….

ML Nữ tế nan đương

[Mục lục] Nữ tế nan đương - 女婿

Tác giả: Thảo nê công (草泥)

Thể loại: Hiện đại, 1 x 1, bố vợ con rể, HE

Nhân vật chính: Tiêu Thế x Tô Mạch Ngôn

Nhân vật phụ: Hãn Kiện, Lục Quá, An Duệ, Lục Kính Triết, Tô Na

Nguồn QT: Vnsharing
Edit: Zenochu.wordpress.com
Tình trạng bản gốc: 74 chương + 2 Phiên ngoại

Tình trạng bản edit: Hoàn thành

Chú ý: Bản edit này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả.
Lưu ý: Đây là bản reup, nhà edit hiện đã khóa.
:::: Mục lục ::::
Chương 1-2
Chương 3-4
Chương 5-6
Chương 7-8
Chương 9-10
 Chương 11-12
Chương 13-14
Chương 15-16
Chương 17-18 
Chương 19-20
Chương 21-22
Chương 23-24
Chương 25-26
Chương 27-28
Chương 29-30
Chương 31-32
Chương 33-34
Chương 35-36
Chương 37-38
Chương 39-40
Chương 41-42
Chương 43-44
Chương 45-46
Chương 47-48
Chương 49-50
Chương 51-52 
Chương 53-54
Chương 55-56
Chương 57-58
Chương 59-60
Chương 61-62
Chương 63-64
Chương 65-66
Chương 67-68
Chương 69-70
Chương 71-72
Chương 73-74
:::: Phiên ngoại ::::
Đêm thất tịch 
Lão thỏ u buồn
:::: Hoàn :::: 

NTNĐ chương 1-2

Chương 1

Mình chết chắc rồi.

Tiêu Thế gục đầu, từng đợt gió lạnh thổi tới, phả lên lưng y, cho dù có dựa vào ghế, vẫn có cảm giác run người.

Nhưng thứ lạnh nhất không phải là gió, mà là ánh mắt của người đàn ông trước mặt y lúc này.

“Nói như thế, ý của cậu là?”

Nam nhân nghe y giải thích xong khuôn mặt lạnh lùng thường ngày có vẻ lại lạnh thêm vài phần.

“Ý tứ của ta là,… Thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ – “Đó chỉ là một trò đùa thôi.”

Người đàn ông trước mặt này cứ nhìn chằm chằm mình, cứ như định dùng mắt để đóng đinh mình giống như chúa Jesu bị đóng đinh vào cây thánh giá vậy.

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hiện đại thiên chương 10

Chương 10
 
 
 Quân Thư Ảnh tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, trên người còn đắp một cái áo khoác không phải của mình, nhưng toả ra mùi vị làm cho hắn an tâm.
 
 
Đây vẫn đang ở công viên ngoại ô, bốn phía chỉ có cảnh sát đi lại, Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh, thấy được trong đám người một thân ảnh quen thuộc.
 
 
Một cảnh sát đứng bên cạnh huých Sở Phi Dương, vẻ mặt cười xấu xa ý bảo hướng về phía Quân Thư Ảnh.
 
Sở Phi Dương vừa quay đầu nhìn, liền đi tới chỗ Quân Thư Ảnh.
 
 
” Cậu tỉnh? có sao không?” Sở Phi Dương đưa ra một chai nước cho Quân Thư Ảnh, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh.

Hiện đại thiên chương 9

Chương 9
 
 
Sở Phi Dương trở lại thành phố, sau khi bắt tay vào hoàn thành công việc, mới gọi điện thoại hẹn Quân Thư Ảnh ra ngoài. Quân Thư Ảnh không có thời gian rảnh, chỉ trầm ngâm chốc lát mới nói: ” Anh tới trường học tìm tôi đi.”
 
 
Sở Phi Dương hơi giật mình, rồi sau đó cười nói: ” Tới trường của cậu, cậu không sợ bị học sinh nhìn ngó sao?”
 
 
Mặc dù không có nói rõ, nhưng Sở Phi Dương rõ ràng có ý tứ trong đó, Quân Thư Ảnh đương nhiên không có khả năng không hiểu, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Sở Phi Dương lúc đối mặt với vị đại giáo thụ này thỉnh thoảng nhịn không được có phần chiếm tiện nghi của người ta.
 
 
Quân Thư Ảnh yên lặng một lúc mới nói tiếp: ” Tóm lại tôi mấy ngày nay cũng không có thời gian, Sở đội trưởng đến đây đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.
 

Hiện đại thiên chương 8

Chương 8
 
 
    Ngay hôm sau Sở Phi Dương lại lập tức phải tập trung tinh thần cho một vụ án khác, dự định ban đầu là hẹn hò cùng Quân giáo thụ để hảo hảo mà vỗ về tinh thần bất an lo lắng của người ta cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
 
 
Mới đầu là phát sinh một vụ án cưỡng bức, không mất mấy ngày đã bắt được tội phạm đem về quy án, không ngờ tới thái độ phạm nhân lại cực kỳ kịch liệt, không biết hẫu thuận lớn đến mức nào, vừa lúc đi tìm hiểu ngọn nguồn mới phát hiện tên tội phạm này lúc ở quê nhà từng rất nhiều lần cưỡng bức gái nhà lành. Dựa vào mối quan hệ thân thích với kẻ lãnh đạo thối nát tại huyện nhỏ này, giữa ban ngày ban mặt dám chặn đường bắt người tới nơi đồi bại. Những cô gái bị cưỡng ép nhiều không kể, lúc Sở Phi Dương mang theo đám thuộc cấp tinh anh mạnh mẽ đến thị trấn đó, thật không ngờ tới, không những bắt giữ phụ nữ vô cớ , còn có vài cô gái bị ép ở lại trung tâm mát xa để làm việc buôn bán sắc thịt.

Hiện đại thiên chương 6

Chương 6
 
 
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đi về phía Lâm Lập, Quân Thư Ảnh quả thực hỏi Lâm Lập mấy vấn đề, sau đó cũng không hỏi thêm nữa, đi trở về bên cạnh Sở Phi Dương.
 
 
” Anh không phải muốn biết đề tài nghiên cứu của chúng tôi cùng vụ án này có liên quan gì hay sao? Chúng ta vừa đi vừa nói.” Quân Thư Ảnh cởi áo khoác vắt lên tay, nói với Sở Phi Dương.
 
 
” Ôi chao, được. Vừa lúc phong cảnh trong công viên này cũng không tệ.” Sở Phi Dương mỉm cười, cùng Quân Thư Ảnh đi dọc theo bờ sông chậm rãi bước về phía trước.
 
 
Quân Thư Ảnh còn chưa mở miệng, thì Sở Phi Dương suy nghĩ một chút đã nói: ” Phải rồi, nghe Lâm Lập nói, anh hôm nay vốn có việc quan trọng hơn? Tôi không làm lỡ thời gian quý báu của nhà khoa học chứ.”
 
 
Quân Thư Ảnh vẫn là bộ dáng có chút suy tư, lúc này chỉ hơi lắc đầu.
 
 
” Chuyện trước đó cùng việc làm hiện tại của tôi, mục đích đều là như nhau.”
 
 
” Cái gì?” Sở Phi Dương nghe xong cũng không hiểu ra sao.
 
 
Thế nhưng Quân Thư Ảnh lại đi lên một cây cầu gỗ nhỏ bắc trên sông, suy nghĩ một chút mới nói: ” Sở đội trưởng, có lẽ anh cho rằng tôi cố ý khoe khoang kiến thức, nhưng thực tế cũng không phải như vậy. Toi chỉ tạm thời không tìm được cách thức biểu đạt thích hợp mà thôi.”
 
 
Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt của Quân Thư Ảnh, khuôn mặt kia có một loại cảm giác phiêu hốt bất định, khiến cho hắn có cảm xúc quen thuộc khó có thể nắm bắt, giống như hai người vốn là bạn tốt rất nhiều năm. Đợi đến khi hắn có được cảm giác xác định thì, cảm giác kia lại trốn mất, trước mắt lại chỉ là người thầy giáo trẻ tuổi hắn vừa gặp mặt hai lần.
 
Nhưng hắn cũng nhìn ra từ trong ánh mắt đó một loại ưu tư nhàn nhạt. Không mãnh liệt, nhưng khi nhìn thấy lại khiến cho lồng ngực hắn có phần đau đớn. Đó vốn là thứ tâm tư không nên xuất hiện trên người mình, mang theo rất nhiều tình cảm thân thiết. Dù sao bất quá mới hai ngày trước đây, bọn họ thực sự chỉ là người xa lạ .
 
 
Quân Thư Ảnh lại tiếp tục nói: ” Trước khi tôi nói cho anh nghe về nội dung nghiên cứu có liên quan gì đến vụ án, tôi muốn hỏi Sở đội trưởng một vấn đề.”
 
 
Sở Phi Dương thoáng có chút kinh ngạc: ” Anh nói đi. Bất quá muốn tôi phá án bắt kẻ trộm còn được, nếu như là vấn đề liên quan đến học thuật, có lẽ tôi không giúp được gì.”
 
 
Quân Thư Ảnh thế nhưng lại nhìn hắn một cái, hít hít cái mũi, nhướng mày nói: ” Anh bình thường vẫn hút thuốc sao?”
 
 
Sở Phi Dương ngẩn ra, Quân Thư Ảnh lại lên tiếng: ” Mũi tôi có chút mẫn cảm, mùi vị nhẹ nhất vẫn ngửi ra được. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.”
 
 
Sở Phi Dương vội hỏi: ” Chỉ khi công tác bận quá tôi mới hút, bình thường cũng không hút nhiều. Nếu anh không thích tôi sẽ bỏ.” Vừa nói xong, hắn đã nghĩ hình như mình có phần thân mật quá mức đột ngột.
 
 
Thế nhưng sắc mặt Quân Thư Ảnh lại rất bình thản mà gật đầu nói: ” Ân, hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Anh bỏ đi a.”
 
 
Sở Phi Dương nghiêm túc gật đầu, biểu thị sự đồng ý. Nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, sau này mỗi khi thức đêm phá án vị bằng hữu tri kỷ này vì hai từ nhẹ như bay của vị giáo thụ trẻ tuổi kia mà cùng hắn rời xa mãi mãi. Lúc này trong lòng đau khổ cũng không dám nói ra một lời, đúng là đau khổ tột cùng.
 
 
Quân Thư Ảnh cũng gật đầu, biểu lộ vẻ thoã mãn. Sau đó Quân Thư Ảnh mới nói tiếp vấn đề vừa rồi: ” Anh yên tâm, tôi cũng không hỏi anh mấy vấn đề về khoa học . Sở đội trưởng, nếu như anh đối mặt với một chuyện, mà chuyện này lại có thể có nhiều kết cục, anh lại muốn một trong số đó, nhưng hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới đạt được nó. Bất luận một sai sót nhỏ nào cùng có thể khiến cho anh vuột mất nó, những lúc như thế này, phải làm thế nào mới đúng đây.”
 
 
Sở Phi Dương nghe xong có phần rất kinh ngạc: ” Ách…. Quân giáo thụ, anh có phải suy nghĩ quá phức tạp hay không. Mỗi người trước khi làm việc gì đều không thể biết được kết quả. Cổ nhân có một câu nói, ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’. Chỉ cần cố gắng hết sức còn kết cục tuân theo số mệnh là được rồi, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, đều không hối tiếc.”
 
 
” Phải, tôi cũng nghĩ đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Quân Thư Ảnh trên khoé miệng khẽ tươi cười, nhưng vẫn mang theo chút đau khổ thầm kín, hắn cúi đầu nhìn xuống dòng sông dưới chân, ” tựa như đôi cá dưới dòng nước trong này, chúng nó đều một mình tự do bơi lội, hay sẽ có một ngày tình cờ gặp mặt, từ nay về nhau cùng gắn bó bên nhau. Hay là trong đó có một con cá tình cờ cao hứng, mà lệch khỏi quỹ đạo, chúng nó ở trong con sông nhỏ này sẽ thoáng gặp qua nhau, vĩnh viễn không có ngày gặp lại. Những kết quả đối với đôi cá mà nói đều không thể biết trước, cho nên chúng nó không có tiếc nuối. Thế nhưng chúng ta đứng trên cây cầu này nhìn chúng, trong mắt chúng ta có thể thấy rõ vì sao chúng lại chia lìa.”
 
” Anh là nói, những lời tôi vừa nói giống như một chú cá trong ranh giới nhỏ bé này?”
 
 
” Không, hẳn là một con cá rất mạnh mẽ, Sở Phi Dương dù có là cá cũng coi như là một con cá có đẳng cấp.” Quân Thư Ảnh cũng hướng Sở Phi Dương cười cười, rồi lại buông mi mắt, ” Tôi cũng là một chú cá vậy, nhưng lại là một chú cá luôn vọng tưởng chính mình có được đôi mắt giống như con người đứng ở trên cây cầu này, nhưng căn bản không có khả năng, bởi vì nhân loại nhỏ bé chính là vĩnh viễn không thể hiểu hết được sự thần kỳ của tạo hoá.
 
 
Sở Phi Dương thở dài một hơi, muốn mở miệng an ủi, rồi lại thấy dư thừa. Trước mắt Quân Thư Ảnh cần đương nhiên không phải sự an ủi dư thừa. Lấy kinh nghiệm nhiều năm công tác của hắn, Quân Thư Ảnh tựa hồ ………. đối với hắn đưa ra chuyện quá sức phức tạp, thực muốn tìm lời giải đáp, muốn tìm sự giúp đỡ?
 
 
Chính là vấn đề như vậy, rõ ràng cùng những học giả như cậu thảo luận, hẳn sẽ nhận được sự giúp đỡ. Vì cái gì Quân Thư Ảnh lại hỏi hắn?
 
 
Sở Phi Dương nhìn mái tóc mềm mại sạch sẽ của Quân Thư Ảnh, ánh mắt lại dời về phía đôi môi mỏng đang mím lại của cậu, đột nhiên hai luồng mắt không hẹn mà gặp nhau.
 
 
Sở Phi Dương ngẩn ra, ánh mắt kia khiến cho cảm giác thân thuộc bừng tỉnh trong hắn. Chỉ vài giây tiếp theo lại biến thành vị giáo thụ mới gặp mặt hai lần, cảm giác thay đổi đột ngột như thế khiến cho hắn có chút mê loạn.
 
 
Nhìn sâu vào trong ánh mắt kia, hắn chỉ nhìn đã cảm thấy tròng lòng tràn đầy sự dịu dàng. Sở đại đội trưởng tại giây phút này đột nhiên cảm thấy người này nhận lời mời của hắn, cũng không ngại khổ từ trung tâm thành phố ra tận vùng ngoại ô này để gặp mặt hắn đối với hắn có cái loại cảm giác hơi ỷ lại . Sở Phi Dương cũng không có bằng chứng gì, chỉ là từ trước đến nay trực giác của hắn rất mẫn cảm. Loại trực giác này trong cuộc đời chức nghiệp của hắn, đã vô số lần cứu tình mạng của hắn, cũng trợ giúp hắn phá rất nhiều vụ án.
 
 
Một giáo sư trẻ tuổi dù là học thức hay địa vị xã hội đều cao hơn hắn, một người có thể đĩnh đạc diễn thuyết về khởi nguồn của vũ trụ trước hội nghị khoa học, tựa hồ như toàn bộ thế giới đều nằm trong lòng bàn tay, lại có thể nảy sinh sự ỷ lại vào hắn. Loại cảm giác này khiến cho trong lòng Sở Phi Dương phát sinh thứ tâm tình ngày càng thêm điên cuồng  mà không thể định nghĩa.
 
 
Bửi vì chức vụ đội trưởng đội hình cảnh, cho nên người cần hắn giúp đỡ cũng không ít, chỉ là ngoài nghĩa vụ Sở Phi Dương chưa từng có sự thương tiếc cùng ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy—— mặc dù người trước mặt có lẽ cũng không cần . Nhưng cũng không cách nào ngăn cản ý nguyện trong đáy lòng hắn vì người này mà làm tất cả mọi chuyện, mong muốn có thể làm cho người này vui vẻ thoải mái.
 
Hoá ra khiến cho con người nghịch thiên cũng không phải không được, không hẳn chỉ là lời nói hùng hồn trong các tác phẩm văn học.
 
 
Sở Phi Dương bất giác tiến đến gần Quân Thư Ảnh, cùng với lúc đó khi hắn vượt quá phạm vi lễ nghi, trong miệng hầu như vô thức buột miệng ra hai chữ: ” Thư Ảnh…”
 
 
Sở Phi Dương bị chính thanh âm của mình làm cho tỉnh táo, mới phát giác bản thân gần như thân thiết đến mức vô lễ.
 
 
Chỉ là Quân Thư Ảnh đương nhiên vì một tiếng xưng hô của hắn, thân thể hơi chấn động, gương mắt nhìn phía đôi mắt đang quá gần kia.
 
 
Mặc dù trong khoảng cách cự ly hơi thở quấn quýt đầy ám muội, vị giáo thụ trẻ đẹp kia cũng không có vẻ gì ác cảm