Chương
6
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đi về
phía Lâm Lập, Quân Thư Ảnh quả thực hỏi Lâm Lập mấy vấn đề, sau đó cũng không
hỏi thêm nữa, đi trở về bên cạnh Sở Phi Dương.
” Anh không phải muốn biết đề tài
nghiên cứu của chúng tôi cùng vụ án này có liên quan gì hay sao? Chúng ta vừa
đi vừa nói.” Quân Thư Ảnh cởi áo khoác vắt lên tay, nói với Sở Phi Dương.
” Ôi chao, được. Vừa lúc phong cảnh
trong công viên này cũng không tệ.” Sở Phi Dương mỉm cười, cùng Quân Thư Ảnh đi
dọc theo bờ sông chậm rãi bước về phía trước.
Quân Thư Ảnh còn chưa mở miệng, thì
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút đã nói: ” Phải rồi, nghe Lâm Lập nói, anh hôm
nay vốn có việc quan trọng hơn? Tôi không làm lỡ thời gian quý báu của nhà khoa
học chứ.”
Quân Thư Ảnh vẫn là bộ dáng có chút
suy tư, lúc này chỉ hơi lắc đầu.
” Chuyện trước đó cùng việc làm hiện
tại của tôi, mục đích đều là như nhau.”
” Cái gì?” Sở Phi Dương nghe xong
cũng không hiểu ra sao.
Thế nhưng Quân Thư Ảnh lại đi lên
một cây cầu gỗ nhỏ bắc trên sông, suy nghĩ một chút mới nói: ” Sở đội trưởng,
có lẽ anh cho rằng tôi cố ý khoe khoang kiến thức, nhưng thực tế cũng không
phải như vậy. Toi chỉ tạm thời không tìm được cách thức biểu đạt thích hợp mà
thôi.”
Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt của Quân
Thư Ảnh, khuôn mặt kia có một loại cảm giác phiêu hốt bất định, khiến cho hắn
có cảm xúc quen thuộc khó có thể nắm bắt, giống như hai người vốn là bạn tốt
rất nhiều năm. Đợi đến khi hắn có được cảm giác xác định thì, cảm giác kia lại
trốn mất, trước mắt lại chỉ là người thầy giáo trẻ tuổi hắn vừa gặp mặt hai lần.
Nhưng hắn cũng nhìn ra từ trong ánh
mắt đó một loại ưu tư nhàn nhạt. Không mãnh liệt, nhưng khi nhìn thấy lại khiến
cho lồng ngực hắn có phần đau đớn. Đó vốn là thứ tâm tư không nên xuất hiện
trên người mình, mang theo rất nhiều tình cảm thân thiết. Dù sao bất quá mới
hai ngày trước đây, bọn họ thực sự chỉ là người xa lạ .
Quân Thư Ảnh lại tiếp tục nói: ”
Trước khi tôi nói cho anh nghe về nội dung nghiên cứu có liên quan gì đến vụ
án, tôi muốn hỏi Sở đội trưởng một vấn đề.”
Sở Phi Dương thoáng có chút kinh
ngạc: ” Anh nói đi. Bất quá muốn tôi phá án bắt kẻ trộm còn được, nếu như là
vấn đề liên quan đến học thuật, có lẽ tôi không giúp được gì.”
Quân Thư Ảnh thế nhưng lại nhìn hắn
một cái, hít hít cái mũi, nhướng mày nói: ” Anh bình thường vẫn hút thuốc sao?”
Sở Phi Dương ngẩn ra, Quân Thư Ảnh
lại lên tiếng: ” Mũi tôi có chút mẫn cảm, mùi vị nhẹ nhất vẫn ngửi ra được.
Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.”
Sở Phi Dương vội hỏi: ” Chỉ khi công
tác bận quá tôi mới hút, bình thường cũng không hút nhiều. Nếu anh không thích
tôi sẽ bỏ.” Vừa nói xong, hắn đã nghĩ hình như mình có phần thân mật quá mức
đột ngột.
Thế nhưng sắc mặt Quân Thư Ảnh lại
rất bình thản mà gật đầu nói: ” Ân, hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Anh bỏ đi a.”
Sở Phi Dương nghiêm túc gật đầu,
biểu thị sự đồng ý. Nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, sau này mỗi khi thức đêm
phá án vị bằng hữu tri kỷ này vì hai từ nhẹ như bay của vị giáo thụ trẻ tuổi
kia mà cùng hắn rời xa mãi mãi. Lúc này trong lòng đau khổ cũng không dám nói
ra một lời, đúng là đau khổ tột cùng.
Quân Thư Ảnh cũng gật đầu, biểu lộ
vẻ thoã mãn. Sau đó Quân Thư Ảnh mới nói tiếp vấn đề vừa rồi: ” Anh yên tâm,
tôi cũng không hỏi anh mấy vấn đề về khoa học . Sở đội trưởng, nếu như anh đối
mặt với một chuyện, mà chuyện này lại có thể có nhiều kết cục, anh lại muốn một
trong số đó, nhưng hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới đạt được nó. Bất
luận một sai sót nhỏ nào cùng có thể khiến cho anh vuột mất nó, những lúc như
thế này, phải làm thế nào mới đúng đây.”
Sở Phi Dương nghe xong có phần rất
kinh ngạc: ” Ách…. Quân giáo thụ, anh có phải suy nghĩ quá phức tạp hay không.
Mỗi người trước khi làm việc gì đều không thể biết được kết quả. Cổ nhân có một
câu nói, ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’. Chỉ cần cố gắng hết sức còn kết
cục tuân theo số mệnh là được rồi, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, đều không
hối tiếc.”
” Phải, tôi cũng nghĩ đơn giản như
vậy thì tốt rồi.” Quân Thư Ảnh trên khoé miệng khẽ tươi cười, nhưng vẫn mang
theo chút đau khổ thầm kín, hắn cúi đầu nhìn xuống dòng sông dưới chân, ” tựa
như đôi cá dưới dòng nước trong này, chúng nó đều một mình tự do bơi lội, hay
sẽ có một ngày tình cờ gặp mặt, từ nay về nhau cùng gắn bó bên nhau. Hay là
trong đó có một con cá tình cờ cao hứng, mà lệch khỏi quỹ đạo, chúng nó ở trong
con sông nhỏ này sẽ thoáng gặp qua nhau, vĩnh viễn không có ngày gặp lại. Những
kết quả đối với đôi cá mà nói đều không thể biết trước, cho nên chúng nó không
có tiếc nuối. Thế nhưng chúng ta đứng trên cây cầu này nhìn chúng, trong mắt
chúng ta có thể thấy rõ vì sao chúng lại chia lìa.”
” Anh là nói, những lời tôi vừa nói
giống như một chú cá trong ranh giới nhỏ bé này?”
” Không, hẳn là một con cá rất mạnh
mẽ, Sở Phi Dương dù có là cá cũng coi như là một con cá có đẳng cấp.” Quân Thư
Ảnh cũng hướng Sở Phi Dương cười cười, rồi lại buông mi mắt, ” Tôi cũng là một
chú cá vậy, nhưng lại là một chú cá luôn vọng tưởng chính mình có được đôi mắt
giống như con người đứng ở trên cây cầu này, nhưng căn bản không có khả năng,
bởi vì nhân loại nhỏ bé chính là vĩnh viễn không thể hiểu hết được sự thần kỳ
của tạo hoá.
Sở Phi Dương thở dài một hơi, muốn
mở miệng an ủi, rồi lại thấy dư thừa. Trước mắt Quân Thư Ảnh cần đương nhiên
không phải sự an ủi dư thừa. Lấy kinh nghiệm nhiều năm công tác của hắn, Quân
Thư Ảnh tựa hồ ………. đối với hắn đưa ra chuyện quá sức phức tạp, thực muốn tìm
lời giải đáp, muốn tìm sự giúp đỡ?
Chính là vấn đề như vậy, rõ ràng
cùng những học giả như cậu thảo luận, hẳn sẽ nhận được sự giúp đỡ. Vì cái gì
Quân Thư Ảnh lại hỏi hắn?
Sở Phi Dương nhìn mái tóc mềm mại
sạch sẽ của Quân Thư Ảnh, ánh mắt lại dời về phía đôi môi mỏng đang mím lại của
cậu, đột nhiên hai luồng mắt không hẹn mà gặp nhau.
Sở Phi Dương ngẩn ra, ánh mắt kia
khiến cho cảm giác thân thuộc bừng tỉnh trong hắn. Chỉ vài giây tiếp theo lại
biến thành vị giáo thụ mới gặp mặt hai lần, cảm giác thay đổi đột ngột như thế
khiến cho hắn có chút mê loạn.
Nhìn sâu vào trong ánh mắt kia, hắn
chỉ nhìn đã cảm thấy tròng lòng tràn đầy sự dịu dàng. Sở đại đội trưởng tại
giây phút này đột nhiên cảm thấy người này nhận lời mời của hắn, cũng không
ngại khổ từ trung tâm thành phố ra tận vùng ngoại ô này để gặp mặt hắn đối với
hắn có cái loại cảm giác hơi ỷ lại . Sở Phi Dương cũng không có bằng chứng gì,
chỉ là từ trước đến nay trực giác của hắn rất mẫn cảm. Loại trực giác này trong
cuộc đời chức nghiệp của hắn, đã vô số lần cứu tình mạng của hắn, cũng trợ giúp
hắn phá rất nhiều vụ án.
Một giáo sư trẻ tuổi dù là học thức
hay địa vị xã hội đều cao hơn hắn, một người có thể đĩnh đạc diễn thuyết về
khởi nguồn của vũ trụ trước hội nghị khoa học, tựa hồ như toàn bộ thế giới đều
nằm trong lòng bàn tay, lại có thể nảy sinh sự ỷ lại vào hắn. Loại cảm giác này
khiến cho trong lòng Sở Phi Dương phát sinh thứ tâm tình ngày càng thêm điên
cuồng mà không thể định nghĩa.
Bửi vì chức vụ đội trưởng đội hình
cảnh, cho nên người cần hắn giúp đỡ cũng không ít, chỉ là ngoài nghĩa vụ Sở Phi
Dương chưa từng có sự thương tiếc cùng ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy—— mặc dù
người trước mặt có lẽ cũng không cần . Nhưng cũng không cách nào ngăn cản ý
nguyện trong đáy lòng hắn vì người này mà làm tất cả mọi chuyện, mong muốn có
thể làm cho người này vui vẻ thoải mái.
Hoá ra khiến cho con người nghịch
thiên cũng không phải không được, không hẳn chỉ là lời nói hùng hồn trong các
tác phẩm văn học.
Sở Phi Dương bất giác tiến đến gần
Quân Thư Ảnh, cùng với lúc đó khi hắn vượt quá phạm vi lễ nghi, trong miệng hầu
như vô thức buột miệng ra hai chữ: ” Thư Ảnh…”
Sở Phi Dương bị chính thanh âm của
mình làm cho tỉnh táo, mới phát giác bản thân gần như thân thiết đến mức vô lễ.
Chỉ là Quân Thư Ảnh đương nhiên vì
một tiếng xưng hô của hắn, thân thể hơi chấn động, gương mắt nhìn phía đôi mắt
đang quá gần kia.
Mặc dù trong khoảng cách cự ly hơi
thở quấn quýt đầy ám muội, vị giáo thụ trẻ đẹp kia cũng không có vẻ gì ác cảm